Chương 300
Bây giờ anh cũng không nói nhiều nữa, chỉ tĩnh tâm ngồi xuống, hít vào thở ra theo pháp môn Như Lai.
Sau khi luyện khí thành sức mạnh, phương pháp hít thở của anh đã khác trước. Giữa nhịp hít và thở không chỉ luyện khí, mà còn có thể tu luyện tinh thần.
Lúc này anh đang chìm trong thức hải, có một khoảng sáng thần kỳ cứ co vào phồng ra, diệu kỳ vô cùng.
Khi tu luyện, anh không hề cảm nhận được sự thay đổi của thời gian, đến khi mở mắt đã là hai giờ sau rồi.
Một người đàn ông trung niên cùng Đường Tử Di và Đường Minh Huy đều được gọi vào phòng. Họ cần tiến hành chuyển giao quyền lực tập đoàn Đường thị, mà chuyện này phải làm theo trình tự pháp luật.
Khi biết được kế hoạch của Đường Thời Lộc, Đường Minh Huy gần như không dám tin vào tai mình, cả Đường Tử Di cũng rất ngỡ ngàng.
Ngô Bình nói: “Làm càng nhanh càng tốt”.
Rồi anh ngồi ở ngoài cửa. Anh biết lúc này Đường Minh Vũ đã ngộ ra mọi chuyện. Đêm nay sẽ xảy ra một trận chiến ác liệt!
Quả nhiên, chưa đến mười phút sau, Dương Trân Châu và Đường Minh Vũ đã đưa năm vị cao thủ đến. Năm người này vào ban ngày không xuất hiện, chắc hẳn Đường Minh Vũ đã có chuẩn bị từ trước.
Đường Minh Vũ lạnh lùng trừng mắt nhìn anh: “Tông sư Ngô, tốt nhất là cậu nên tránh ra!”
Ngô Bình hờ hững đáp: “Nếu tôi không tránh thì sao?”
“Không tránh thì chết!”, một ông lão mặc áo xám tiến lại gần. Sắc mặt người này tái nhợt, trông như cương thi, toàn thân toả ra khí tức lạnh lẽo.
“Khẩu khí cũng lớn lắm!”
Một giọng nói chợt vang lên. Có một người bước ra từ bên hông Ngô Bình, là Từ Quý Phi!
Trước khi ngồi thiền, Ngô Bình đã nhắn tin cho Từ Quý Phi, bảo ông ấy đến đây thật nhanh. Từ Quý Phi đã đến từ sớm, có điều vẫn luôn ẩn mình trong góc tối để chờ thời cơ.
“Đồng thi Diêm La! Từ lâu đã nghe danh chân lực tà ác của ông sở hữu uy lực rất ghê gớm. Vừa hay, dịp này tôi được lĩnh giáo!”
Ông lão mặc áo xám tên Diêm La, là tông sư cảnh giới Thần, có biệt danh Đồng thi, sở hữu chân lực tà ác có uy lực rất mạnh, tiếng tăm vang xa.
Diêm La cười khẩy: “Ông ba nhà họ Từ à, chuyện của tôi, ông cũng dám xen vào sao?”
Từ Quý Phi cười hề hề: “Tôi phải xen chứ!”
Hai người đứng yên, khí tức khoá chặt đối phương.
Lúc này, người thứ hai bước ra. Y ăn mặc như đạo sĩ, ngoài bốn mươi tuổi, đeo một thanh kiếm trên lưng và để râu dài.
Khí tức toả ra từ y cũng sắc bén như kiếm vậy, khiến người ta rất kinh sợ. Có lẽ đây là một cao thủ về kiếm.
“Võ Đang, Diệp Lãnh Trúc”, đạo sĩ nhẹ giọng nói rồi nhìn sang Ngô Bình, ánh mắt thoạt trông điềm tĩnh nhưng lại ẩn chứa sát khí.
“Ê đạo sĩ, dám đấu với tôi không?”
Lại có một bóng dáng yêu kiều xuất hiện từ bên người Ngô Bình, trông như học sinh trung học vậy, xinh đẹp lại quyến rũ, là Hồng Lăng!