Chương 3011
“Quay lại đây!”
Ngô Bình giơ tay ra, cánh tay kéo dài ra mấy nghìn mét, tóm lấy cổ người phụ nữ kia, kéo bà ta lại trước mặt. Cánh tay của con rối Thần Cơ có thể tự động kéo dài, dùng nó để bắt người quả thực quá là tiện lợi.
Lúc này, cung điện bỗng rung lắc, trông có vẻ như người ở bên trong đang muốn chạy trốn.
“Ông có trốn nổi không?”
Ngô Bình sử dụng Ngũ Hành Phiên Thiên ấn, một ấn ký lớn giáng từ trên trời xuống, cộng với sức mạnh to lớn của Thần Cơ, uy lực của Ngũ Hành Phiên Thiên ấn càng mạnh mẽ hơn.
“Rắc!”
Cung điện xương cốt bị đè nát, mây đen tan biến, một người đàn ông da trắng toát rơi xuống, cũng bị Ngô Bình bóp cổ, lôi tới trước mặt.
Bộ xương khô trước đó chỉ là một hoá thân của ông ta mà thôi, bây giờ mới bắt được người thật.
Sắc mặt hai kẻ đều xám như tro tàn, người phụ nữ nói: “Muốn chém muốn giết thế nào cũng được”.
Ngô Bình hỏi: “Là ai muốn giết tôi?”
Người đàn ông trả lời: “Cửu Lôi Tiên Vực, cụ thể là ai thì bọn tôi không biết, vì có người trung gian tìm bọn tôi”.
Ngô Bình không nói gì thêm, lấy Minh Vương Đỉnh ra định luyện hoá hai người.
Người đàn ông hét lên: “Tha mạng!”
Nhưng Ngô Bình không hề để ý, thẳng tay vứt ông ta vào trong Minh Vương Đỉnh. Kẻ này tập hợp nhiều oán khí như vậy, chắc chắn đã làm không ít chuyện xấu.
Người đàn ông kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó phun ra một số lượng lớn Nguyên Anh Đan.
Người phụ nữ nhìn thấy cảnh này thì mặt mày tái mét, run giọng hỏi: “Có thể tha cho tôi một mạng không?”
Ngô Bình nhìn bà ta: “Thân là sát thủ thì phải hiểu biết về sát thủ chứ, bà cảm thấy tôi có tha cho bà không?”
Người phụ nữ cắn răng nói: “Tôi biết ai trong Cửu Lôi Tiên Vực muốn giết cậu”.
Ngô Bình nhìn bà ta: “Ồ, là ai?”
Người phụ nữ: “Con trai của Tử Lôi Thiên Quân, Dạ Cuồng Đồ”.
Ngô Bình: “Sao hắn không đích thân tới trả thù?”
Người phụ nữ: “Dạ Cuồng Đồ đang tu luyện đến thời khắc then chốt, không thể đánh nhau với người khác được, thế nên hắn mới bỏ tiền thuê bọn tôi giết cậu. Tu vi của Dạ Cuồng Đồ này rất cao, hắn là thiên kiêu của Cửu Lôi Tiên Vực, hắn đang hướng tới cảnh giới Thần Tiên. Một khi thành công, chắc chắn sẽ tới tìm cậu trả thù”.
Ngô Bình: “Chỉ tiết lộ cho tôi những tin này, không đủ để tôi tha tội chết cho bà”.
Người phụ nữ vội nói: “Tôi có thể giao nộp hết những tài nguyên tu hành của tôi cho cậu!”
Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi nói: “Lấy ra tôi xem thử”.
Người phụ nữ nhổ một cọng tóc, thổi một cái, cọng tóc biến thành một pháp bảo chứa đồ. Ngô Bình nhìn sơ qua, tính nhẩm giá trị đồ trong này chắc không thấp hơn một tỷ tiền báu, xem ra sát thủ cũng giàu lắm.
Anh cười khẩy: “Một vụ giao dịch này đã kiếm được năm trăm triệu rồi, thế mà trên người bà chỉ có một tỷ thôi sao?”
Người phụ nữ cười khổ: “Tu hành rất hao tổn tài nguyên, chỉ riêng việc đối phó với tai kiếp thôi, số tiền này của tôi cũng chỉ miễn cưỡng đủ dùng”.
Ngô Bình bình thản nói: “Bà cút đi được rồi đấy”.