Chương 3022
Nụ cười trên mặt cậu chủ Long trở nên cứng đờ. Anh ta trừng mắt nhìn Ngô Bình, khinh thường hỏi: “Anh đang nói chuyện với tôi sao?”
Ngô Bình điềm tĩnh đáp: “Anh không nhầm đâu, tôi đang nói anh đấy”.
Nghe thấy vậy, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía anh, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ. Ai cũng đang thầm nghĩ không biết người này là ai mà dám to gan lớn mật ăn nói với cậu chủ Long như vậy.
Cậu chủ Long không phải người bình thường. Chỉ với hai câu nói qua lại, anh ta đã cảm nhận được Ngô Bình không phải kẻ tầm thường. Bây giờ lăn lộn ở Long Kinh đều phải so gia thế và thân phận. Không lẽ đối phương có chỗ dựa rất lớn?
Huyền Ngạo Thiên Quân vội vàng đi tới giảng hòa: “Xin cậu Long và cậu Ngô nể mặt tôi mà bỏ qua chuyện này!”
Cậu chủ Long lại càng chắc chắn suy đoán Ngô Bình có thân phận đặc biệt. Anh ta nhíu mày nói: “Thiên Quân, anh ta dám đối đầu với tôi”.
Huyền Ngạo Thiên Quân thản nhiên đáp: “Tôi không tiện nói ra thân phận của cậu Ngô cho cậu Long biết. Nhưng mà kể cả là bố cậu gặp cậu Ngô cũng sẽ phải khách sáo đấy”.
Cậu chủ Long sững sờ, không ngờ bố mình cũng phải khách sáo với đối phương. Anh ta là người thông minh, lập tức đổi giọng tươi cười: “Vậy thì tôi sẽ nể mặt Thiên Quân lần này”, nói rồi anh ta quay người sang hướng khác.
Lần này, mọi người lại được một phen kinh ngạc, càng tò mò về thân phận của Ngô Bình.
Vừa nãy có người thấy anh chàng họ Hà tiếp xúc với anh nên chạy tới chỗ anh ta dò hỏi: “Xin hỏi anh quen biết anh Ngô kia sao?”
Hà Trí Tân cười đáp: “Anh Ngô là giáo viên của học viện Võ Đạo”.
Vị thế của học viện Võ Đạo đang ngày càng tăng lên. Người được làm giáo viên ở đó không phải cao thủ thì cũng là thiên tài.
“Chỉ là giáo viên thôi sao?”, có người vẫn chưa thấy thuyết phục lắm, bởi vì nếu chỉ là giáo viên thì sao có thể khiến Huyền Ngạo Thiên Quân coi trọng như vậy được.
Hà Trí Tân lại nói tiếp: “Thầy Ngô vừa mới đánh bại Võ Vương nhất phẩm, bản thân anh ấy là một võ tông truyền kỳ”.
Hai chữ truyền kỳ khiến mọi người đều chấn động. Điều này chứng tỏ Ngô Bình là người có tài năng nhất trong số cáo giáo viên.
Hà Tân Trí cũng cảm thán: “Tất nhiên tôi cũng nghĩ thầy Ngô còn có thân phận khác, chỉ là tôi không biết được thôi”.
Tình hình của bữa tiệc đã có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất. Vốn dĩ cậu chủ Long và cậu chủ Kiếm nên là tâm điểm của sự chú ý. Thế nhưng sau khi Ngô Bình đáp trả cậu chủ Long hai câu đã có người bắt đầu chú ý tới anh. Đặc biệt còn có mấy cô gái cứ giả vờ vô tình lại cố ý tới gần với ý đồ tiếp cận anh.
Ngô Bình không hề có hứng thú với mấy người đó, chỉ chăm chú trò chuyện với Lâm Băng Tiên ngồi bên cạnh.
Một lát sau, Huyền Ngạo Thiên Quân lên tiếng thông báo: “Kính thưa các vị khách quý, hôm nay chúng tôi có tổ chức hai hoạt động nho nhỏ để giải trí cho mọi người. Sau đây chúng tôi xin mở một cuộc đấu giá ba vật phẩm, ai có hứng thú đều có thể tham dự”.
Cuộc đấu giá nhanh chóng được bắt đầu. Một cô gái mặc chiếc váy dài màu vàng nhạt đi tới giữa sảnh, cười nói: “Thưa các vị khách quý, buổi đấu giá tối nay chính thức bắt đầu. Tôi xin được giới thiệu vật phẩm đầu tiên”.
Hai người đàn ông cường tráng đẩy một chiếc xe nhỏ đi tới. Trên xe được phủ một tấm vải đen tuyền. Chiếc xe dừng lại ngay dưới ánh đèn chùm.
Cô gái mặc váy vàng tự tay mở tấm vải ra. Một chiếc trâm phượng xinh đẹp xuất hiện trước mắt mọi người, họa tiết sinh động y như thật, bên trên có tia sáng bao quanh.