Chương 3037
Ngô Bình thờ ơ đáp: “Đúng thế, đòn tấn công của anh ta suýt nữa đã hại chết không biết bao nhiêu người dân vô tội, ông là người lớn mà không biết dạy con cháu trong nhà à?”
Tiêu Nộ Vân vội nói: “Là tôi dạy cháu không nghiêm, may có cậu ra tay, không thì tôi cũng giết nó”.
Đây rõ ràng không phải lời nói thật lòng, nhưng lão ta có cảm giác chỉ cần Ngô Bình cử động ngón tay thôi là mình ra bã rồi.
Ngô Bình: “Nếu ông biết sai rồi thì tự phế tu vi đi”.
Tiêu Nộ Vân hoảng hốt nói: “Cậu bạn, con người phải có lòng khoan dung, cậu không nên bắt nạt người khác quá…”
Ngô Bình lạnh mặt nói: “Bắt nạt ư? Những người dân bên dưới đã làm gì sai mà cháu ông suýt hại chết họ, đấy có phải bắt nạt người khác không?”
Tiêu Nộ Vân nghiêm túc nói: “Cậu bạn, tốt xấu gì tôi cũng đột phá đến cảnh giới Thiên Tiên rồi, dù tu vi của cậu cao đến đâu cũng không thể vô lễ với tôi vậy được”.
Ngô Bình cau mày: “Thế à? Vậy để tôi xem ông mạnh thế nào!”
Tiêu Nộ Vân lùi lại hơn chục mét rồi nói: “Đứng im!”
Sau khi đột phá lên Thiên Tiên, tầng sinh mệnh của con người sẽ tăng lên, có thể Thiên Tiên cũng hơn hẳn các tu sĩ Địa Tiên bình thường. Đặc biệt là Thiên Tiên mở thế giới tâm linh, có thể vận chuyển sức mạnh tâm linh. Về lý thuyết thì dù một trăm tu sĩ Địa Tiên hợp lực lại cũng không phải đối thủ của một tu sĩ Thiên Tiên.
Uỳnh!
Tiêu Nộ Vân không dám lơ là, lão ta thi triển sức mạnh trong thế giới tâm linh, sau đó giơ tay ra chộp về phía Ngô Bình: “Trói buộc!”
Một luồng sức mạnh ngang tàng xuất hiện, xung quanh Ngô Bình xuất hiện các dợi dây thừng, chúng chuyển hoá từ tiên lực tâm linh, uy lực không thể coi thường.
Thấy thế, Ngô Bình vung tay lên, kiếm quang xuất hiện, tất cả dây thừng đều bị chém đứt.
Tiêu Nộ Vân kinh ngạc nói: “Đứng yên!”
Lời nói của tu sĩ Thiên Tiên có trọng lực rất lớn, thật ra đó chính là tác dụng của tiên lực tâm linh, nhưng tiếc cho Tiêu Nộ Vân đã gặp phải Ngô Bình nên sức mạnh của lão ta không thể phá kiếm vực của Ngô Bình được.
Ngô Bình hừ một tiếng rồi nói: “Thiên Tiên thì sao nào? Ông cũng chỉ đến thế mà thôi”.
Thấy hai lần tấn công đều không làm gì được Ngô Bình, Tiêu Nộ Vân kinh hãi nói: “Cậu bạn, hôm nay là tôi sai…”
“Biết sai thì phải sửa, ngoan ngoãn nhận trừng phạt”, nói rồi, kiếm vực của anh đã bao trùm Tiêu Nộ Vân.
Dưới kiếm ý mạnh mẽ, Tiêu Nộ Vân đã hoàn toàn khuất phục, lão ta thở dài nói: “Cậu bạn, tôi thật lòng biết lỗi rồi, xin cậu tha cho tôi”.
Ngô Bình cũng là người biết điều nên nói: “Tiêu Môn của ông ở Giang Nam à?”
Tiêu Nộ Vân: “Vâng”.
Ngô Bình: “Ông là tu sĩ Thiên Tiên thì lẽ ra phải bảo vệ dân chúng ở đây mới phải”.
Tiêu Nộ Vân vội nói: “Cậu dạy rất đúng, từ giờ trở đi, Tiêu Môn sẽ dốc toàn lực để bảo vệ dân chúng ở Giang Nam, chắc chắn sẽ không để chuyện tương tự xảy ra nữa”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi sẽ chú ý đến ông đấy”.
Anh thu kiếm vực lại, Tiêu Nộ Vân chắp tay chào rồi chạy mất dạng vì sợ Ngô Bình đổi ý.