Chương 3067
Đan dược xuống bụng, một nguồn lực dồi dào xuất hiện, dưới da anh như có vô số con rắn nhỏ đang bò trườn, với thể chất của anh mà vẫn không kìm được phải kêu lên đau đớn, lộ ra vẻ mặt rất thống khổ.
Nhưng rất nhanh, thân thể mạnh mẽ của anh đã dần hấp thu nguồn năng lượng này. Cuối cùng, nguồn năng lượng này được tôi luyện trong lò luyện Võ Đạo, hoá thành một con rồng nhỏ, bơi lội trong máu huyết của anh.
Lúc anh thi triển sức mạnh, sức mạnh của con rồng này được thêm vào, tăng thêm sức mạnh của một con rồng!
“Dược lực mạnh mẽ quá!”, mắt anh sáng hẳn lên, lập tức tiếp tục luyện Luyện Huyết Kinh của điện đường Cực Võ.
Có nền tảng tu luyện Thiên Huyết Kinh, anh tu luyện Luyện Huyết Kinh này cũng rất nhanh, chẳng mấy chốc anh đã xong tầng một, sau đó là tầng hai, đến khi lên đến tầng ba chỉ mất chưa đến một giờ đồng hồ.
Lúc này, trời đã chạng vạng, anh đang định đột phá tầng bốn thì nhìn thấy một luồng khí tức hung tàn đáp xuống nhà họ Ngô.
Lúc này, Ngô Chấn Tông đang ngồi trong phòng luyện công, hai tay đang nâng một viên ngọc phát ánh sáng vàng để tu luyện. Tố chất của ông ta bình thường nhưng có sự giúp đỡ của viên ngọc này, tu vi của ông ta bỗng tăng thần tốc, hơn nữa còn tu luyện một công pháp tuyệt thế.
Trong vòng chưa đến nửa năm, bây giờ ông ta đã là Địa Tiên bất tử rồi!
Một luồng khí tức kh ủng bố bỗng đáp xuống, Ngô Chấn Tông cả kinh, cất viên ngọc đi, thoắt cái ra ngoài sân.
Lúc này, ông ta nhìn thấy con trai Ngô Kháng Kháng bị người ta đạp dưới đất, ngực lõm vào, đã tắt thở!
Ông ta gào lên, bi phẫn cùng cực: “Mày dám giết con trai tao, chết đi!”
Ông ta dốc hết sức bình sinh để đấm một quyền về phía đối phương.
Trông kẻ kia tầm hai mươi tuổi, chỉ phất nhẹ tay đã phát ra một sức mạnh khủng khiếp đánh vào người Ngô Chấn Tông. Ông ta kêu lên đau đớn, nửa thân người lập tức nổ tung.
“Con trai ơi!”
Bà cụ và Ngô Liên Thắng cũng đã ra ngoài, nhìn thấy cảnh ngày vừa hoảng sợ vừa đau đớn. Ngô Liên Thắng quát lên: “Tao liều với mày!”
Kẻ kia chỉ búng tay một cái, Ngô Liên Thắng bỗng nổ tung tại chỗ, trở thành một mảng sương máu.
Ngô Chấn Nghiệp và Ngô Chấn Đạt lúc này cũng dẫn vợ con ra, nhìn thấy cảnh tượng máu me này, bọn họ đều bị doạ tới ngu người, đồng loạt quỳ xuống đất.
Ngô Chấn Tông đã gần đất xa trời, ông ta căm giận nhìn kẻ kia, gằn giọng hỏi: “Sao lại giết người nhà của tao?”
Kẻ kia thản nhiên nói: “Trong mắt tôi, các người chẳng qua chỉ là một đám kiến hôi, giết thì đã sao? Giao yêu đỉnh ra đây, tôi có thể giữ lại mạng cho các người”.
Ngô Chấn Tông vừa phẫn uất vừa bi thương: “Mày… hiếp người quá đáng!”
Kẻ kia thờ ơ hỏi: “Không chịu sao?”
Nói rồi hắn phất tay, đám người Ngô Chấn Nghiệp và Ngô Chấn Đạt cùng lúc nổ tung, hoá thành màn sương máu.
Ngô Chấn Tông há miệng phun ra một ngụm máu tươi, hét lên: “Ngô Mộng, con mau chạy đi!”
Ông ta vẫn còn một cô con gái không có mặt ở đây.
Kẻ kia lạnh nhạt nói: “Vô ích thôi, tất cả người ở đây đều sẽ chết”.