Chương 3115
Ngô Bình không ngẩng đầu nhìn anh ta, nhưng một người đàn ông trọc đầu đứng sau lưng anh ta xếp hàng chờ khám bệnh lại tát một phát vào ót anh ta, mắng: “Quát tháo cái gì? Không thấy bác sĩ Ngô đang khám bệnh à?”
Cái tát này xem tát lệch đầu cậu chủ Hải. Anh ta ngồi hẳn xuống đất, đầu óc ong ong, đang định nổi cáu với người đàn ông trọc đầu thì phát hiện ra khí tức trên người ông ta quá mạnh mẽ, rất có thể là một vị Địa Tiên cảnh giới Bất Tử!
Anh ta đực mặt ra, Địa Tiên Bất Tử mà cũng tới khám bệnh á?
Anh ta đang ngờ vực thì một ông cụ khác lạnh giọng nói: “Cút ngay, nếu không ông đây cho cậu hồn bay phách tán bây giờ!”
Ông cụ là một vị Thiên Tiên, khí tức mênh mông như biển!
Lần này khiến cậu chủ Hải sợ mất mật, hét lên “Ôi mẹ ơi!” rồi chạy biến ra ngoài, đâu dám gây phiền phức cho Ngô Bình nữa.
Ra khỏi phạm vi phòng khám, anh ta bắt đầu nghe ngóng xem Ngô Bình là ai. Lần nghe ngóng này khiến anh ta chết lặng.
Bây giờ trong giới bác sĩ, Ngô Bình nổi danh hàng đầu, ở Giang Nam, phàm là tu sĩ nào biết đến danh tiếng của anh, cứ hễ ốm đau gì đều tìm đến anh xếp hàng chữa bệnh.
Hiện nay đã có mấy nghìn người xếp hàng chờ rồi, xếp kín lịch đến tháng sau! Để tiện việc khám bệnh, bệnh viện đã phát cho những người này một số thứ tự, đến lượt ai bệnh viện sẽ gọi họ đến để khám.
“Thế mà lại là một vị Tiên y!”, cậu chủ Hải lau mồ hôi hột, nhanh chóng chuồn.
Đúng lúc này, một vị Thiên Tiên vừa được Ngô Bình chữa trị xong bước ra, lúc nhìn thấy cậu chủ Hải thì ông ta lạnh lùng nói: “Thứ khốn kiếp, cậu Ngô là người mày có thể ức hiếp à? Biến thành chó cho tao! Cả đời ăn phân!”
Thiên Tiên là sự tồn tại có thể thay trắng đổi đen, lời vừa dứt, cậu chủ Hải kia kêu lên một tiếng đau đớn rồi lăn một vòng, sau đó thật sự biến thành một con chó ghẻ!
Con chó này hoảng loạn, sủa một tiếng rồi quay đầu chạy ra ngoài, vị Thiên Tiên kia cười khoái chí rồi nghênh ngang rời đi.
Trong phòng khám, Ngô Bình thấy Liễu Y Y tới, nói: “Y Y, sau này e ở lại chỗ anh giúp đỡ đi”.
Liễu Y Y cười hỏi: “Vậy được không ạ?”
Ngô Bình: “Được chứ, để lát anh nói với viện trưởng”.
Lúc này, có người đi vào phòng khám, Ngô Bình ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một cô gái quen thuộc, chính là Tô Phi.
Mắt anh sáng lên, cười hỏi: “Tô Phi, sao cậu lại đến đây?”
Tô Phi mỉm cười: “Mình nghe nói bệnh viện trực thuộc đại học Vân Kinh có một bác sĩ rất giỏi, tên là Ngô Bình. Mình biết là cậu nên tới thăm”.
Vân Đỉnh và Vân Kinh rất gần nhau, lái xe tới chỉ mất một hai tiếng đồng hồ. Trước đây lúc trời đất thay đổi, Ngô Bình cũng từng báo cho Tô Phi biết để chú ý an toàn, còn phái vài người tới bảo vệ cô ấy.
Lúc nói chuyện, Ngô Bình phát hiện trên đầu Tô Phi xuất hiện một đoá sen vàng, có ánh sáng đỏ vòng quanh, trong ánh sáng đỏ này có hàng tỷ phù văn, số phù văn này ngưng tụ thành hình tượng chân long và phượng hoàng.
Anh ngẩn người, từ bao giờ vận khí của Tô Phi trở nên mạnh mẽ thế này?
Tô Phi: “Tan làm mình có chuyện muốn nói với cậu”.
Ngô Bình nhìn thời gian, cũng đã sắp đến năm giờ rồi, anh đứng lên nói: “Hôm nay tan làm rồi, mọi người mai lại đến nhé”.
Bệnh nhân nghe vậy cũng không dám nói gì, chỉ chia nhau ra về.