Chương 314
Anh từng trò chuyện với Từ Quý Phi về ba cảnh giới của luyện thần. Hẳn là Từ Quý Phi được kích động, nên hôm nay đột phá vô cùng suôn sẻ.
Vậy nên anh chỉ cười: “Đừng lo, sẽ xuống nhà trong vòng một hoặc hai giờ nữa thôi”.
Trác Khang thở phào: “Vậy thì tốt quá!”
Ngô Bình cũng không có việc gì, nán lại chuyện trò với Trác Khang, tiện thể chờ Từ Quý Phi xuất quan.
Trác Khang nói vịnh Bạch Long tiến triển thuận lợi. Ông ta ước tính biệt thự mà Ngô Bình cần sẽ xây xong trong khoảng ba tháng. Tính thêm lắp đặt này kia thì cao lắm là nửa năm sẽ hoàn thành.
Nói được mấy câu thì bỗng có tiếng ô tô ngoài cửa, sau đó trước cửa vang lên mấy tiếng quát mắng. Ngô Bình và Trác Khang vội vàng ra xem.
Họ thấy một chiếc xe MPV cách đó hơn mười mét đang bị người của Trác Khang chặn lại. Một người đàn ông trung niên bước xuống từ chiếc xe ấy bảo rằng muốn gặp Từ Quý Phi, nhưng giọng điệu rất ngang ngược.
Đứng trông từ xa, Ngô Bình nhìn ra người trung niên này luyện Hình Ý Quyền. Lòng thoáng dao động, anh bèn sải bước tiến lại gần, cất tiếng hỏi: “Ông là bạn của môn phái Hình Ý?”
“Không dám”, người trung niên ấy vội cất lời, “Vì quá nóng lòng muốn gặp cậu nên tôi mới mạo muội chờ ở đây”.
Ngô Bình bảo: “Tôi có thể giải quyết vấn đề của ông, nhưng tôi có điều kiện”.
Người nọ nói: “Xin cứ nói”.
Ngô Bình đáp: “Hôm ấy, chúng tôi đã đánh chết vài vị cao thủ. Chắc hẳn môn phái của họ sẽ giúp họ trả thù. Tôi không muốn chuyện đó xảy ra”.
Người trung niên cười rằng: “Chuyện đó là dĩ nhiên. Tôi đảm bảo, tuyệt đối sẽ không có ai trả thù cậu!”
Ngô Bình gật đầu: “Dẫn đường đi”.
Người trung niên bảo thuộc hạ lái xe của Ngô Bình, còn ông và Ngô Bình ngồi xe của ông để đi đến nơi cần đến.
Xe khởi động, người nọ bèn cất tiếng: “Cậu Ngô, xin tự giới thiệu, tôi là Đinh Thượng Hiền”.
Ngô Bình đáp: “Tôi khá tò mò, rốt cuộc tổ chức của các ông là tổ chức như thế nào vậy?”
Đinh Thượng Hiền nói: “Nếu cậu Ngô muốn gia nhập, tôi sẽ kể mọi thứ cho cậu nghe”.
Anh trả lời: “Thôi khỏi, tôi không có hứng thú”.
Dừng lại một chút, anh nói tiếp: “Nhà họ Dương đã bị ông kiểm soát rồi nhỉ?”
Đinh Thượng Hiền cười đáp: “Đúng vậy”.
Ngô Bình nói: “Xem ra thế lực của ông rất mạnh. Nếu tôi chữa khỏi giúp ông mà ông thì nuốt lời…”
“Không đâu”, Đinh Thượng Hiền lập tức trả lời, “Xin hãy tin tôi. Chỉ dựa vào việc cậu Ngô đây sở hữu y thuật cao minh thì đã không ai muốn đắc tội cậu rồi”.
Ngô Bình hỏi: “Thật sao?”
“Tất nhiên!”, Đinh Thượng Hiền đáp, “Hơn nữa, tôi cũng mong được làm bạn với cậu Ngô!”
Ngô Bình chẳng tỏ rõ thái độ trước câu này.
Đinh Thượng Hiền lại cất lời: “Tôi từng nghe ngóng chuyện cậu Ngô trị khỏi cho Bạch Tử Quy, còn chỉ dẫn cho ông ta về việc tu hành. Cậu Ngô chắc chắn không phải người thường”.