Chương 3149
“Tử Nguyên Giáp chết rồi”, Ngụy Tiêu đáp.
Tử Phi khó tin hỏi lại: “Ông nội tôi chết rồi sao?”
Ngụy Tiêu giải thích: “Tử Nguyên Giáp là chỗ dựa lớn nhất của nhà họ Tử, một vị Chân Tiên siêu mạnh. Nhưng giờ ông ta chết rồi, nhà họ Tử các cô không còn tư cách chia chác nữa. Các cô phải giao nộp lại toàn bộ lợi ích của mình”.
Rốt cuộc Tử Phi cũng hiểu ra: “Vậy nên Ngụy Quang mới giết cô và em họ của tôi sao?”
Ngụy Tiêu trầm giọng nói: “Nhà họ Ngụy phải tiêu diệt nhà họ Tử. Toàn bộ người nhà họ Tử đều phải chết, dù là cô và em họ của cô cũng không ngoại lệ”.
Nói tới đây, ông ta bỗng đổi giọng: “Cái gì nên nói tôi đều nói cả rồi. Cô hãy yên tâm lên đường đi”.
“Ầm ầm!”
Bỗng có vô số phù văn hỏa diệm xuất hiện xung quanh. Chúng trôi nổi giữa không trung, tạo nên một lãnh vực hoả diệm.
“Roẹt!”
Một tia kiếm quang hiện lên phá vỡ lãnh vực hoả diệm. Ngụy Tiêu còn chưa kịp tỏ ra kinh ngạc đã bị kiếm quang bổ làm đôi, đến cả linh đài cũng tan vỡ.
Đến chết ông ta vẫn không thể nào tin nổi bản thân lại chết dưới tay một kẻ vô danh mà ông ta luôn coi thường!
Sau khi lấy mạng Ngụy Tiêu, Ngô Bình thản nhiên cướp lấy nhẫn chứa đồ của ông ta. Quả nhiên bên trong chất đầy các loại tài sản bảo vật phong phú. Không cần đoán cũng biết đây là chiến lợi phẩm ông ta vừa vơ vét từ Tử Thành.
Trên gương mặt xinh đẹp của Tử Phi đã không còn nét bi thương, thay vào đó là sát khí tàn nhẫn.
“Nhà họ Ngụy diệt nhà họ Tử, thù này không trả thì em sẽ chết không nhắm mắt!”
Ngô Bình thở dài cảm thán: “Không ngờ nội bộ Thiên Đạo Môn cũng tranh đấu khốc liệt như vậy. Tử Nguyên Giáp vừa qua đời, nhà họ Ngụy đã vội vàng chạy đến giết người cướp của”.
Tử Phi nói: “Thế lực của nhà họ Ngụy vô cùng lớn mạnh. Bọn họ đã thèm thuồng mấy quặng Tiên của nhà họ Tử bọn em từ lâu. Trước kia còn có ông nội em trấn giữ nên bọn họ còn kiêng nể. Bây giờ ông nội em không còn, nhà họ Tử như cá nằm trên thớt mặc người chém giết”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Xem ra thực lực của ông nội em rất mạnh nhỉ?”
Tử Phi gật đầu đáp: “Mặc dù cảnh giới của ông nội em không cao bằng lão tổ nhà họ Ngụy nhưng thực lực lại không hề thua kém”.
“Chắc hẳn cái chết của ông nội em còn có ẩn tình gì khác”.
Tử Phi hạ quyết tâm: “Nhất định em sẽ điều tra rõ ràng chuyện này!”
Cô ấy nhìn sang Ngô Bình: “Xin lỗi, chắc là nhà họ Ngụy sẽ điều tra ra thân phận của anh. Giờ anh bị em liên lụy, e là sau này không thể có chỗ đứng trong Thiên Đạo Môn được rồi”.
Ngô Bình đáp: “Chắc là nhà họ Ngụy không đến mức phái người tới giết anh luôn đâu nhỉ?”
Tử Phi giải thích: “Bọn họ sẽ không ra tay công khai, nhưng muốn lén lút hãm hại anh thì có hàng trăm cách”.
Anh cười lạnh nói: “Không sao. Kẻ thù của anh nhiều lắm, nhà họ Ngụy của bọn họ không là cái thá gì hết”.
Tử Phi khuyên nhủ: “Nhất định anh phải vào được Thiên Vực. Chỉ cần anh đạt được lợi ích ở đó, Thiên Đạo Môn sẽ cố hết sức bảo vệ cho anh. Đến lúc đấy nhà họ Ngụy không còn dám động tới anh nữa”.
Ngô Bắc khó hiểu hỏi: “Tử Phi, Thiên Đạo Môn coi trọng Thiên Vực tới vậy sao?”