Chương 3177
Đây chính là Hoá Kình tầng hai, để lại ảo ảnh trong hư không!
Lại qua thêm hai tiếng đồng hồ, không khí xung quanh Trương Tiểu Bình bỗng nhiên chấn động, dưới tác động của nội kình, ngưng tụ thành hình một con hổ, bao trùm bên ngoài cơ thể anh.
Lúc nhìn thấy con hổ sống động như thật này, Minh Li hoảng hốt la lên một tiếng.
Trương Tiểu Bình mở mắt, cười nói: “Đừng sợ, đây là cực hạn của Hình cảnh, nội kình hoá thành hình!”
Minh Li tò mò hỏi: “Thế chắc chắn là rất lợi hại nhỉ?”
Trương Tiểu Bình nói: “Chị Li, chị đi theo em”.
Hai người ra khỏi cống nước, tới một công trình. Công trình chất đầy cát, Trương Tiểu Bình giẫm lên đống cát, số cát này hệt như vật sống, tự động hình thành một toà bảo tháp.
Toà bảo tháp này hình thành từ dưới lên, đắp lên hai tầng, bốn tầng, tám tầng, mười tầng, mãi đến khi cao hơn cả Trương Tiểu Bình, tổng cộng hai mươi bốn tầng!
Minh Li cảm thán: “Thần kỳ quá!”
Trương Tiểu Bình: “Đây chính là Hình cảnh của Hoá Kình, chỉ khi nắm rõ nội kình trong lòng bàn tay thì mới làm được”.
Trương Tiểu Bình vừa mới tu luyện được đến Hình cảnh, mới mấy phút đã thấy mệt, lập tức thu lại nội kình, nói: “Em mới luyện thành, phải qua vài ngày nữa mới thuần thục được”.
Minh Li không hiểu lắm về tu hành, cô ấy hỏi: “Cậu em, thế cậu có đánh lại Nhân Tiên không?”
Đối với Minh Li thì Nhân Tiên đã là một sự tồn tại rất mạnh rồi. Ví dụ như vị bên trên gã trọc, vị đó chính là một Nhân Tiên!
Trương Tiểu Bình gãi đầu: “Em không rõ, đánh mới biết được”.
Minh Li: “Thế tu vi của cậu vẫn sẽ nâng cao chứ?”
Trương Tiểu Bình: “Đương nhiên rồi. Năm sáu ngày là em đã tu luyện hết chín tầng Hoá Kình rồi”.
Minh Li: “Thế khi luyện thành chín tầng thì chắc là cậu sẽ mạnh hơn bây giờ rất nhiều nhỉ?”
Trương Tiểu Bình cười nói: “Đó là chuyện đương nhiên. Hoá Kình tầng chín có thể đánh bại một trăm tu sĩ Hoá Kình tầng ba đấy”.
Minh Li sáng cả mắt: “Tốt quá! Cậu em, đến lúc cậu luyện thành Hoá Kình tầng chín thì đi khiêu chiến Nhân Tiên kia, sau đó thay thế người đó”.
Trương Tiểu Bình sao cũng được: “Vâng, chị Li bảo em đánh ai thì em sẽ đánh bại người đó”.
Minh Li nhìn quanh một lượt nói: “Vài bữa chúng ta xây một căn nhà trên cống nước, thế thì không cần phải lên xuống mỗi ngày nữa”.
Trương Tiểu Bình: “Chỗ này cho xây nhà không?”
Minh Li: “Có tiền là xây được. Cậu em, chuyện này cứ giao cho chị”.
Nửa khuya rồi, hai người lại quay về quan tài dưới cống nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Minh Li và Trương Tiểu Bình trở về quán ăn.
Quán ăn còn chưa mở cửa đã có người tới chào hỏi. Người tới tầm hơn hai mươi tuổi, nét mặt kiêu ngạo, anh ta lạnh lùng hỏi: “Ai là người đánh bại thằng trọc?”
Trương Tiểu Bình đứng ra: “Là tôi”.
Chàng trai kia quan sát anh một lượt, nói: “Thằng trọc là người của bang Ác Cẩu bọn tao, mày dám động đến nó, gan lớn đấy!”
Minh Li cười nói: “Anh này, gã trọc ức hiếp người khác quá đáng, gia chủ nhà chúng tôi cũng vì tức quá nên mới ra tay, mong các anh rộng lượng, đừng tính toán với bọn tôi”.