Chương 3257
Sau khi Ngô Bình nhận được ý nghĩa, ánh sáng vàng phía trước cuộn trào, một con rối kiếm đạo bước ra. Con rối này cầm một thanh trường kiếm, đánh về phía Ngô Bình.
Ngô Bình đã từng trải qua tình huống như thế này rồi, năm xưa để học được ý nghĩa Chân Võ, anh cũng đã từng đánh với con rối. Ở tháp Tiên Võ cũng đã đánh với con rối.
Mục đích của những con rối này là giúp anh tiếp nhận ý nghĩa, nên anh buộc phải đánh với chúng nó.
Ý nghĩa Thiên Tượng tổng cộng có mười hai tầng, tầng sau khó hơn tầng trước. Bây giờ Ngô Bình chỉ mới đạt được ý nghĩa tầng một, anh buộc phải hoàn toàn hấp thu hết ý nghĩa tầng một thì mới có thể nhận được ý nghĩa tầng hai.
Bên cạnh có một cái giá kiếm, trên đó bày mười thanh kiếm, anh giơ tay nắm, một thanh trường kiếm bay vào tay anh, rồi đánh với con rối kia.
Kiếm pháp của con rối này rất mạnh, muôn hình vạn trạng, một nhát kiếm bổ tới hệt như sức ép của cả trời đất đều đổ ập lên người anh.
Ầm!
Ngô Bình bị nhát kiếm này đánh lui mấy chục mét, cánh tay tê rần, kinh ngạc vì sức mạnh của con rối này!
Anh vừa nghiên cứu ý nghĩa kiếm thuật của đối phương, vừa nghĩ cách đối phó.
Lúc này, trong nhà họ Lý, một luồng khí tức kinh thiên phóng ra, Hỉ Bảo bước ra từ phòng luyện công.
Lần bế quan này, Hỉ Bảo có thu hoạch rất lớn, nhờ đan dược của Ngô Bình cậu đã thành công đột phá Thiên Vu Kinh tầng mười!
Lúc cậu ở Thiên Vu Kinh tầng bảy đã sở hữu hơn ba phần thực lực của Ngô Bình lúc đó rồi, lúc ở tầng tám thì đã có thể đánh hoà với anh. Bây giờ ở tầng mười thì thực lực càng khủng khiếp.
“Mẹ Đường, bố con đâu?”, cậu tìm thấy Đường Tử Di, hỏi thăm tung tích của Ngô Bình.
Đường Tử Di: “Bố con tới đại thế giới Huyền Hoàng rồi. Hỉ Bảo, con lại đột phá rồi à?”
Hỉ Bảo bây giờ đã trông giống một chàng trai mười bảy tuổi, hoàn toàn không giống một đứa con nít tí nào. Cậu cười nói: “Vâng thưa mẹ Đường, con lại đột phá rồi, bây giờ chắc con đã có thể đánh thắng bố rồi”.
Đường Tử Di nhoẻn miệng cười: “Con muốn đánh bố con à? Cẩn thận đánh không lại, ngược lại còn bị ăn đòn”.
Hỉ Bảo nhếch miệng cười: “Đánh không lại cũng không sao ạ, con lại tiếp tục tu luyện”.
Sau đó cậu nhìn bụng dưới của Đường Tử Di, vui mừng reo lên: “Mẹ Đường, mẹ có em bé rồi hả?”
Đường Tử Di mỉm cười: “Đúng vậy, mấy tháng nữa là mẹ sinh rồi”.
Hỉ Bảo vui đến nỗi nhảy cẫng lên: “Tốt quá đi thôi! Sau này có người chơi với con rồi”.
Cậu bé vẫn là trẻ con, áp lỗ tai vào bụng để nghe, kết quả bị nhóc con trong bụng đạp cho một phát, Hỉ Bảo “úi” một tiếng sau đó cười ha hả: “Mẹ Đường, em gái mạnh mẽ quá à”.
Đường Tử Di nói: “Hỉ Bảo, sau này em gái ra đời, con làm anh trai phải bảo vệ em gái thật tốt nhé”.
Hỉ Bảo gật đầu thật mạnh: “Đương nhiên rồi ạ, ai dám ăn hiếp em gái của con, con đánh chết nó!”
Hai mẹ con nói chuyện một hồi rồi Đường Tử Di dẫn Hỉ Bảo đi thăm hỏi nữ đế Linh Hy.
Mấy ngày nay nữ đế Linh Hy luôn bế quan tĩnh tu, gần đây mới xuất quan. Thấy Đường Tử Di tới, cô ấy vội ra đón: “Em Tử Di, chị đang định tới thăm em đây chứ”.
Đường Tử Di cười đáp: “Chị Linh Hy, chị vẫn luôn bế quan, lúc Huyền Bình đi có để lại ít trà Thanh Lộ, em mang đến một ít cho chị thưởng thức”.
Nữ đế Linh Hy: “Cảm ơn em”.