Chương 3265
Ngô Bình tới phía trước quan tài, khẽ đẩy một cái, anh nhìn thấy Ngũ Long Thiên Quân nằm trong đó.
Dáng mạo của ông ấy vẫn hoàn chỉnh, chỉ là trên da phát ra một lớp ánh sáng mờ, cho thấy thần hồn đã lụi tắt, cơ thể cũng hoàn toàn bị phá hoại!
“Sư tôn đâu ạ?”
Hoàng Kim Tàm: “Sư tôn truyền tin tới nói là đã nhận được sự cho phép của Kiếm Đạo Quân, phải vào Kiếm Cung tu hành. Còn về khi nào trở lại, người không nói”.
Ngô Bình hỏi: “Sao thái sư tôn lại qua đời?”
Hoàng Kim Tàm khẽ thở dài: “Đại hội đấu kiếm còn chưa bắt đầu, nhóm em và Tả sư đệ đã đi rồi. Sau khi các em đi, Thương Huyền Kiếm Đế bỗng gây khó dễ, khiêu chiến thái sư tôn. Thái sư tôn không địch lại nên đã bị giết”.
Vẻ mặt Ngô Bình không có chút cảm xúc nào, anh biết Thương Huyền Kiếm Đế kia ra tay, hết tám chín phần là do Kiếm Đạo Quân sai khiến! Hay cho một Kiếm Đạo Quân, ác độc cùng cực!
Đới Hạo Tông: “Sư tôn không có mặt, thái sư tôn lại về cõi tiên. Đệ tử Thiên Địa kiếm tông bây giờ lòng dạ thấp thỏm, sư đệ, em có tính toán gì không?”
Sau một thoáng im lặng, Ngô Bình đáp: “Hai vị sư huynh, nếu có người hỏi chuyện em trở về, các anh cứ nói tu vi của em bị tổn hại, muốn tìm một nơi bế quan tu dưỡng. Trong thời gian ngắn, em cũng sẽ không tới Thiên Địa kiếm tông”.
Đới Hạo Tông và Hoàng Kim Tàm cũng không ngốc, bọn họ cũng hiểu có ẩn tình bên trong, nhưng bọn họ không hỏi, đồng loạt gật đầu: “Được, bọn anh nhớ rồi! Sư đệ bảo trọng nhé!”
Ngô Bình: “Nếu Tả sư huynh và Hoa sư huynh trở về thì nói là em rất ổn, nói mấy anh yên tâm”.
Ngô Bình thắp cho Ngũ Long Thiên Quân mấy nén nhang, dập đầu lạy vài cái rồi rời đi.
Kiếm Đạo Quân chém anh một nhát, anh không thể ở lại Thiên Địa kiếm tông được.
Sau khi ra ngoài, anh suy nghĩ rồi bay thẳng tới Huyền Hoàng Môn.
Trên đường đi, anh đã liên lạc với Thượng Quan Linh Nhi, thế nên khi anh vừa tới, Thượng Quan Linh Nhi đã đứng trước cửa đợi anh.
“Anh Trương!”, Thượng Quan Linh Nhi lên trước nói: “Tôi nghe nói Ngũ Long Thiên Quân đã thua trong tay Thương Huyền Kiếm Đế sao?”
Vẻ mặt Ngô Bình nghiêm trọng, anh khẽ gật đầu: “Ừm, thái sư tôn của tôi đã qua đời rồi”.
Thượng Quan Linh Nhi khẽ than: “Đâu ai ngờ sẽ xảy ra chuyện thế này”.
Ngô Bình: “Không nhắc chuyện này nữa. Cô Thượng Quan, dẫn tôi đi gặp bố cô đi”.
Thượng Quan Linh Nhi dẫn Ngô Bình vào Huyền Hoàng Môn, họ bay một đoạn rồi đáp xuống một đỉnh núi phong cảnh tuyệt đẹp. Trên đỉnh núi có nhiều ngôi nhà, Thượng Quan Tề Sinh đang đợi Ngô Bình ở một trong những căn nhà đó.
Nhìn thấy Ngô Bình, Thượng Quan Tề Sinh cười nói: “Cậu Trương, cuối cùng cậu cũng tới rồi”.
Ngô Bình: “Gần tới cuộc thi Y Đạo rồi nhỉ?”
Thượng Quan Tề Sinh: “Ngày mốt tổ chức. Thế nên cậu chỉ có hai ngày để học Hoàng Đình y đạo chính thống thôi”.
Ngô Bình: “Làm phiền rồi”.
Thượng Quan Tề Sinh mời Ngô Bình vào trong nhà, trên bàn có bày một cái ngọc bàn to bằng cái nắp vung.
Ông ấy chỉ vào ngọc bàn nói: “Đây chính là khởi nguồn truyền thừa của Hoàng Đình y đạo, tuy không hoàn chỉnh nhưng là chân truyền của Huyền Hoàng lão tổ”.
Ngô Bình ấn tay lên ngọc bàn, mười vạn ý niệm truyền vào trong đó, mỗi ý niệm học một phần khác nhau. Anh phát hiện, nội dung bên trong rất phức tạp, cái nói này, cái nói nọ, giống như kiểu thầy bói xem voi vậy. May là vốn dĩ y thuật của anh đã tinh diệu, vẫn có thể hiểu được.