Chương 3279
Ngô Bình không quan tâm đ ến hắn ta, lại lấy ra châm Thiên Nguyên, châm vào đầu Nguyên Ma ba kim châm Thiên Nguyên. Gương mặt người này bị râu tóc che lấp, vậy mà lại chậm rãi ngẩng đầu, hai tay tách ra, để lộ gương mặt anh tuấn trả tuổi.
Đôi mắt anh ta, một bên đen như mực, một bên sáng như sao.
“Anh là ai? Sao lại đánh thức tôi?”. Anh ta hỏi, âm thanh rất thu hút, vừa dịu dàng lại vừa bình tĩnh.
Ngô Bình: “Tiền bối, anh đang khống chế ma linh viễn cổ bằng việc ngủ mê sao?”
Người này gật đầu: “Đúng vậy, ta ngủ mê, nó cũng phải ngủ mê, chỉ đành xem cuối cùng ai vượt qua ai thôi”.
Ngô Bình: “Tôi có thể giúp tiền bối trấn áp ma linh cổ xưa này, thậm chí giúp anh luyện hóa nó”.
Đối phương rất bình tĩnh nói: “Ba nghìn năm nay, đã có một trăm năm mươi bảy người nói với tôi như vậy rồi, anh là người thứ một trăm năm mươi tám”.
Ngô Bình: “Tôi khác với bọn họ, tôi lợi hại hơn bọn họ”.
Nói xong anh lại nói tiếp: “Mở lồ ng ra, tôi muốn đi vào”.
Mọi người kinh ngạc, có y tiên nói: “Tuyệt đối không được! Thực lực Nguyên Ma này rất đáng sợ, một khi anh ta phát điên thì chỉ có Đại La Kim Tiên có thể kiểm soát!”
Ngô Bình: “Không cần lo lắng, sau khi tôi đi vào, các người cứ khóa lồ ng lại!”
Nghe anh nói muốn đi vào trong lồ ng, Thượng Quan Linh Nhi vội đứng dậy: “Huyền Bình, không được như vậy!”
Ngô Bình cười nói: “Linh Nhi không cần lo lắng, tôi sẽ không làm chuyện không nắm chắc”.
Thượng Quan Tề Sinh như suy nghĩ gì đó, nói: “Được thôi, vậy cứ mở lồ ng sắt ra, nếu có chuyện xảy ra, mọi hậu quả do lão phu chịu!”
Y tiên đứng đầu đã nói như vậy rồi, người khác đương nhiên cũng chẳng có ý kiến gì.
Có người lấy mười hai chìa khóa, lần lượt mở ra, lúc này mới mở cửa lồ ng. Người ngồi trong lồ ng cũng không có ý định ra khỏi lồ ng, Ngô Bình sải bước lớn đi vào, ngồi đối diện với anh ta.
Lúc này, người bên ngoài căng thẳng đóng cửa lồ ng, khóa lại.
Ngô Bình ở trong lồ ng nói: “Bây giờ, anh nên tin tôi rồi chứ?”
Người đàn ông có chút kinh ngạc, bởi vì Ngô Bình là người đầu tiên dám đi vào trong lồ ng chữa trị cho anh ta.
“Anh không sợ chết sao?”, anh ta nói.
Ngô Bình: “Không sợ, bởi vì tôi sẽ không chết”.
Người đàn ông cười lạnh: “Anh tự phụ quá rồi. Có những lúc, tôi cũng không thể khống chế được bản thân mình”.
Ngô Bình bặm môi, thầm nói: “Tiền bối cũng đừng quá căng thẳng, trên Bảo sách Thiên Kiêu, tôi vừa trở thành Nhân Vương được xếp trong mười người đứng đầu; Sơ Ngưng Nguyên Thần, cũng đứng thứ năm. Nếu bây giờ tôi kiểm tra, thì chắc chắn đứng đầu bảng Nguyên Thần”.
Người đàn ông kinh ngạc: “Đứng đầu bảng Nguyên Thần? Không thể nào!”
Ngô Bình cười nói: “Anh cảm thấy, tôi lừa anh thì ích gì?”
Người đàn ông trừng to mắt, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nói: “Nếu mà đứng nhất, thì đúng thật rất kinh khủng”.
Ngô Bình: “Vì vậy, anh phải tin tôi, phối hợp với tôi. Bây giờ, chúng ta làm quen với nhau trước đi, tôi tên Lý Huyền Bình”.
Người đàn ông im lặng vài giây: “Khương Thần Kinh”.