Ngô Bình phát hiện ra một cô gái trẻ đang đứng trên lưng một con rùa khổng lồ, cô ấy dường như đang quan sát anh. Ngô Bình cảm thấy rất kỳ lạ, anh tiến lên một bước, trong nháy mắt đã bước đến ngay trước mặt cô gái.
Bốn mắt chạm nhau, khuôn mặt xinh đẹp của cô gái hơi ửng hồng, cô cúi đầu thật sâu: “Hân hạnh được gặp anh”.
Ngô Bình: “Cô gái, sao cô lại lênh đênh trên biển như vậy?”
Cô gái chớp hàng mi dài nói: “Nhà tôi cách đây không xa, vừa rồi tôi cảm giác được có người sắp trải qua lôi kiếp nên đã gọi lão Quy tới xem xét tình hình”.
Ngô Bình thầm nghĩ hóa ra các người tới đây xem náo nhiệt, anh hỏi: “Xin hỏi, có phải gần đây có một bí cảnh mới được mở ra hay không?”
Nghe nói đến bí cảnh, con rùa khổng lồ nói: “Cậu đang nói đến ‘bí cảnh Huyễn Hải’ sao?”
Ngô Bình: “Ồ, bí cảnh Huyễn Hải? Nó ở gần đây sao?”
Con rùa khổng lồ nói: “Lối vào bí cảnh Huyễn Hải nằm trong huyễn cảnh của mỗi người, rất khó để vào bên trong. Có điều, cho dù có vào được trong Huyễn Hải thì nó cũng chỉ là một huyễn cảnh, sau khi ra ngoài sẽ không có gì thay đổi cả. Thậm chí còn có nguy cơ mắc kẹt trong đó mãi mãi”.
Ngô Bình: “Nếu đã là huyễn cảnh thì sao còn được gọi là bí cảnh, còn có biết bao người cố gắng tranh đoạt?”
Lão Quy: “Đó là bởi vì bí cảnh Huyễn Hải còn đang lưu giữ một lượng lớn sức mạnh và ý chí tinh thần thất lạc của những kẻ mạnh, nếu tìm được ý chí này thì sẽ có được truyền thừa của chủ nhân ý chí đó”.
Ngô Bình: “Hóa ra là như vậy”. Ngô Bình còn đang nóng lòng chờ Đường Tử Di sinh con nên đương nhiên không có thời gian đi tìm Huyễn Hải, cho nên anh lập tức từ bỏ ý định.
Sau vài lời khách sáo, anh từ biệt cô gái và con rùa rồi rời đi. Ngô Bình biến thành tia chớp và biến mất trên bầu trời.
Cô gái nói: “Tôi quên hỏi tên anh ta.”
Lão Quy: “Không cần hỏi đâu, xem ra thiên tài như vậy toàn bộ hạ giới cũng không nhiều, hỏi một chút là có thể biết cậu ta là ai.”
Ngô Bình bay thẳng về nhà của mình, khi bay ngang qua gần đảo Lý, anh nhân tiện đáp xuống đảo phân phát một số tài liệu học tập và đan dược để người nhà họ Lý có điều kiện tu luyện tốt hơn.
Lâm Tích Quân và Chu Chân Nhi vẫn ở trên đảo, và họ rõ ràng không có ý định rời đi. Bây giờ, danh hiệu đệ nhất thiên tài của Học phủ truyền kỳ do Ngô Bình mở đã được truyền bá rộng rãi, các diễn đàn và cổng thông tin lớn trên mạng Tiên đều là tin tức liên quan đến Ngô Bình, họ có muốn không biết cũng khó.
Lâm Tích Quân và Chu Chân Nhi cũng được Ngô Bình tặng cho đan dược. Họ tiến bộ rất nhanh, đạt được những bước đột phá mới trên con đường tu luyện.
Ngô Bình ở lại đảo hai ngày để dạy hai cô gái tập luyện.
Đến ngày thứ ba, Ngô Bình đột nhiên nhận được tin nhắn từ chú Hai Lý Đông Hưng. Ông ấy nói đã có chuyện xảy ra ở Vân Đông, Lý Hoằng Đào vừa bị người ta hành hung.
Ngô Bình vội vã đến Vân Đông.
Vì nước Long đã dần thiết lập lại trật tự, hơn nữa nhà họ Lý có một lượng lớn tài sản ở Vân Đông nên mấy ngày trước Lý Đông Hưng liền trở về Vân Đông quản lý gia sản.
Thân phận của Lý Huyền Bình bây giờ là đệ tử tinh anh của Thái Thanh kiếm tông, địa vị của anh vẫn ở trên nhiều môn phái lớn trên giang hồ. Vì vậy, các thế lực đều không dám khiêu khích nhà họ Lý, vậy ai dám đánh Lý Hoằng Đào?
Vân Đông lúc đầu cách đó không xa, nhưng hiện tại các không gian gấp khúc đều đã được mở ra nên khoảng cách giữa hai nơi trở nên vô cùng xa xôi. May mắn thay, khả năng dịch chuyển của Ngô Bình cực kỳ nhanh nên trong thoáng chốc anh đã xuất hiện trên bầu trời Vân Đông.