Vu Tổ: “Sư tôn có mấy kẻ thù lớn, ta sẽ nói tên của chúng cho Nguyên Tượng. Một ngày nào đó, ta mong con có thể giết họ thay sư tôn”.
Ngô Bình: “Đệ tử nhớ rồi”.
“Được rồi, con có thể đi rồi, sứ mệnh của Động Thiên này đã xong, nó sắp sụp rồi”.
Ngô Bình bèn ra khỏi Vu Đạo Động Thiên, ngay khi anh ra ngoài, Thiên Động thu nhỏ lại rồi cuối cùng biến mất trong thời không.
Ra đến bên ngoài, anh mới biết mình đã ở Vu Đạo Động Thiên chín ngày.
Trong chín ngày này, cơ thể anh đã thay xương đổi thịt.
Ngay khi ra ngoài, anh đến ở bên cạnh vợ và con của mình, Đường Tử Di và Nhậm San San mỗi người bế một đứa trẻ, chơi đùa khắp nơi, anh đã vắng nhà chín ngày, cũng rất nhớ hai đứa nhỏ.
Ở nhà hai ngày, Đường Tử Di định đến ở với bố mẹ vài ngày, dù sao ông bà ngoại cũng rất nhớ đứa cháu gái này, thế là Ngô Bình tự mình đưa hai mẹ con đến biệt thự Vân Đỉnh.
Đường Tử Yên cũng ở trong nhà, cô bé rất yêu mến đứa cháu gái này, hầu hết thời gian đứa trẻ đều do cô bé bế.
Người nhà họ Đường nhờ có đan dược của Ngô Bình mà giờ trông còn rất trẻ, hiện giờ vợ chồng Đường Minh Huy trông có vẻ mới ngoài ba mươi. Ông cụ nhà họ Đường vốn dĩ đã tám chín mươi tuổi nhưng giờ nhìn hệt như mới chỉ khoảng năm mươi.
Khiến Ngô Bình ngạc nhiên là mẹ vợ thế mà đã có thai được năm tháng, không lâu sau anh sẽ có thêm một cậu em vợ.
Điều này cũng không có gì kỳ lạ, thể chất của Đường Minh Huy và vợ đã được cải thiện, muốn sinh thêm cũng có thể. Bây giờ đã có con rể tốt như Ngô Bình, gia tộc hưng vượng phát đạt, mục tiêu bây giờ của họ là muốn có nhiều con nhiều cháu.
Ngô Bình hỏi một chút, Miêu Dục thái thú thường đến thăm, điều này không chỉ vì Ngô Bình địa vị tổng đốc, mà còn vì anh đã chữa lành những vết thương tiềm ẩn do tu hành để lại của đối phương.
Ngoài ra, đảo Kim Long ở Vân Trạch cứ cách năm ba ngày lại gửi quà vật quá giá về, rõ ràng là muốn lấy lòng nhà họ Đường. Có thể nói nhà họ Đường là gia tộc có địa vị nhất ở khu vực này, không ai dám để chọc vào, thậm chí tổng đốc nơi này còn bảo người gửi thư bày tỏ ý định kết bạn với Đường Minh Huy.
Nhưng dù thế Ngô Bình vẫn khá lo lắng nên đã nhờ cùng kỳ đi theo bảo vệ mẹ con Đường Tử Di.
Ở lại nhà họ Đường hai ngày, tiện thể chỉ dạy tu vi cho Đường Tử Di và Đường Tử Yên.
Hôm nay Đường Tử Di đã Thần Hóa thành công và ngưng tụ được Dương Thần giống Ngô Bình. Đây vốn dĩ là việc cực kỳ khó, nhưng Ngô Bình đã trải qua một lần, anh biết rõ từng chi tiết nên không khó để giúp Đường Tử Di đạt đến Dương Thần.
Dĩ nhiên Dương Thần của Đường Tử Di không thể so được với anh, nhưng vẫn mạnh hơn các tu sĩ bình thường.
Sau khi Đường Tử Di đột phá, Ngô Bình đến bệnh viện trực thuộc đại học Vân Kinh, đã lâu rồi anh không đến đây, phòng khám đã tích thành một lượng lớn bệnh nhân, có người suýt nữa còn đập phá bệnh viện.
Cũng may y thuật của anh đã hơn hẳn trước kia, anh có thể chữa lành vết thương chỉ bằng một cái vỗ.
Liễu Y Y và mọi người kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, Ngô Bình vung tay lên, bệnh nhân được chữa khỏi, mỗi giây chữa khỏi cho một người, cứ thế chữa trị cho ba ngàn sáu trăm bệnh nhân trong một giờ.
Thế là trong một buổi sáng, Ngô Bình đã chữa trị cho gần hai mươi ngàn người, đã giải quyết toàn bộ bệnh án dồn lại mấy ngày nay.
Nhưng anh cũng rất mệt, vừa tan làm đã kéo Liễu Y Y về nhà nghỉ ngơi.
Vừa nhắm mắt lại, Ngô Bình đã ngủ say, lúc thức dậy đã là buổi tối.