Thần Y Trở Lại

Chương 3392

“Những tông lão còn lại thì sao? Bọn họ có thực lực thế nào?”

“Thập đại tông chủ tu vi không đồng đều, có Thần Tiên, cũng có Hư Tiên, trong đó thì lão tổ của em tương đối yếu”.

Ngô Bình: “Trước đó lão tổ là Bán Bộ Tiên Nhân, khó tránh khỏi bị những tông lão khác xem thường”.

Vân Tịch: “Đúng vậy, cho nên lão tổ cũng phải nhẫn nhịn rất nhiều, may là giờ tốt rồi, lão tổ đã đột phá thành Thiên Tiên”.

Hai người đang nói chuyện thì chợt nghe bên ngoài truyền đến một tiếng hét lớn: “Vân Phi Dương, đi ra!”

Đối phương nói rất lớn, không cho Vân Phi Dương chút mặt mũi nào. Ngô Bình vừa nghe liền biết người của đối phương đã đến, liền cùng Vân Tịch ra khỏi phủ xem.

Vân Phi Dương và một đám thành viên Vân Thị lập tức xuất hiện. Đối diện có mấy chục người, cầm đầu là một người đàn ông trung niên mặc áo choàng đen, có ria mép, dáng người không cao, rất gầy, bên hông đeo một cái gậy ngắn.

Người đàn ông trung niên mặc áo choàng đen chính là Vân Đình Quang, ông ta cười lạnh, nói: “Vân Phi Dương, thời hạn đã đến rồi, giờ ông giao người ra, tôi sẽ niệm tình đồng tộc mà không làm khó các người. Còn nếu không giao người, vậy thì đừng trách tôi độc ác!”

Nếu không đến bước đường cùng, Vân Phi Dương cũng không muốn trở mặt, nên đành chắp tay hành lễ: “Vân tông lão, mọi người đều cùng một tộc, tiểu bối mâu thuẫn là chuyện nhỏ, hơn nữa cậu nhà cũng chỉ bị thương nhẹ. Tôi đã đánh phạt Vân Miện rồi, tôi thấy chuyện này cũng nên kết thúc”.

Vân Đình Quang cười lạnh: “Kết thúc sao? vân Phi Dương, ông coi những lời trước đây của tôi là gió bay phải không? Tôi đếm đến mười, giao Vân Miện ra đây, nếu không thì nhánh của ông không cần tồn tại nữa!”

Vân Tịch chịu không nổi nữa, tức giận nói: “Vân Đình Quang, tôi biết thừa ông muốn đoạt lấy Vân Châu, nhưng nhánh chúng tôi không phải kẻ mà ông bắt nạt được đâu!”

Vân Đình Quang liếc mắt nhìn Vân Tịch, cười nói: “Nghe nói trong nhánh này có một mỹ nữ, tên là Vân Tịch, nhất định là cô đúng không? Ha ha, cô quả nhiên rất đẹp”.

Ông ta quay đầu nói với người đàn ông mặc áo gấm: “Long Hải, hiện tại cậu không có con, tôi nghĩ cậu nên nạp thiếp. Tôi nhường cô Vân Tịch này cho cậu đấy”.

Người đàn ông mặc áo gấm này chính là Tề Long Hải, Tổng đốc của Thái Thanh. Tề Thị là một trong mười gia tộc hàng đầu và có địa vị khá cao ở Hạ giới.

Vân Tịch tức giận đến nỗi khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, Ngô Bình nhẹ nhàng nắm lấy tay cô ấy, lạnh nhạt nói: “Vân Đình Quang, ông dám ngang nhiên đưa vợ chưa cưới của tôi cho con rể ông làm thiếp, ông coi tôi như không khí sao?”

Anh bước ra, khí chất hiên ngang, biểu cảm của mọi người liền thay đổi.

Vân Đình Quang nhíu mày: “Cậu chính là tên nhóc của tiên điện Thiên Võ sao?”

Ngô Bình: “Chính là tôi”.

Vân Đình Quang cười lớn: “Tiên điện Thiên Võ đã sớm bị tan thành tro bụi, giờ cậu là cái thá gì?”

Ngô Bình: “Ở Hạ Giới tôi có được truyền thừa của tiên điện Thiên Võ, thật ra tôi là Lý Huyền Bình, là đệ tử ưu tú của Kiếm Tông tiên giáo Thái Thanh!”

Cái gì, tiên giáo Thái Thanh?! Vân Đình Quang giật mình, tiên giáo Thái Thanh rất mạnh, là một thế lực siêu lớn. Hơn nữa Ngô Bình còn là đệ tử ưu tú!

Sau lưng ông ta, một người đàn ông cười lạnh: “Tiên giáo Thái Thanh thì có gì lợi hại? Chẳng qua là một đại thế giới suy tàn mà thôi!”

Ngô Bình nhìn gã: “Các hạ là ai?”

Bình Luận (0)
Comment