Ngô Bình liền biết người đánh lén mình chính là hoà thượng này. Anh phất tay tung một đạo kiếm quang, kiếm quang nhanh như điện, chớp mắt đã tới nơi.
Trong miếu cổ, đám người nhìn thấy Ngô Bình quay người rồi phất tay. Chỉ trong tích tắc đó, một đạo kiếm quang bay ra từ trong chiếc gương, đâm thẳng về phía tu sĩ đầu trọc!
Tu sĩ đầu trọc cả kinh, hai tay bắt chéo, một vầng ánh sáng vàng cản được kiếm quang.
Nhưng một giây sau, kiếm quang nổ tung, nổ bay tu sĩ đầu trọc và đám người đứng sau.
“Chưa chết à?”
Ngô Bình ở phủ Chiến Vương xa xôi nổi giận, phất tay một cái, ba nghìn kiếm quang bay vút lên trời, hướng về miếu cổ. Đạo kiếm quang đầu tiên của anh đã định vị được miếu cổ, ba nghìn kiếm quang tiếp theo sau có thể trực tiếp bay tới giết bọn họ!
Tu sĩ đầu trọc kêu lên: “May chạy!”, nói rồi ông ta là kẻ đầu tiên chạy trốn.
Những người khác còn chưa phản ứng lại kịp thì mưa kiếm quang đã trút xuống. Một tiếng nổ lớn vang lên, cả miếu cổ biến thành đống đổ nát, mấy tu sĩ chưa kịp chạy trốn đều đã chôn thây tại đây, không một ai may mắn thoát chết!
Tại buổi hôn lễ chỉ có thân thích của phủ Chiến Vương, không có người ngoài nên thủ tục rất đơn giản, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái rồi vào động phòng.
Đóng cửa phòng xong, Lam Hân Nguyệt lấy một tấm ngọc phù ra, ngọc phù phát sáng lấp lánh, cô ấy truyền tiên lực vào, ngọc phù phóng ra một đoạn văn và hình ảnh.
Hình ảnh miêu tả một miếu cổ biến thành một đống đổ nát, bên cạnh còn vó vài xác người không toàn vẹn. Đoạn văn nói rõ rằng những người chết lần lượt là thế tử Trấn Bắc Vương, thế tử Bình Nam Vương, thiếu bảo đương triều, Thất Hoàng tử, cùng với con rể của tể tướng đương triều.
Những kẻ đã chết đều là những nhân vật quan trọng đương triều, bọn họ đều chết tại miếu cổ. Chỉ một đoạn văn ngắn và mấy bức ảnh đã khiến Lam Hân Nguyệt nở nụ cười.
“Chồng, lúc chúng ta bái đường, anh tung ra một kiếm chém bọn họ, đúng không?”
Ngô Bình không che giấu: “Đám người kia đều là do anh giết, bọn họ dùng pháp khí ám sát anh, bị anh giết ngược”.
Lam Hân Nguyệt nói: “Phủ Chiến Vương của em đã có anh, không cho phép đám người kia ngông cuồng!”
Ngô Bình nhìn cô ấy: “Tuy em và anh chỉ đóng giả vợ chồng, nhưng em đã giúp anh thì anh nhất định sẽ bảo vệ em cả đời”.
Tâm hồn thiếu nữ của Lam Hân Nguyệt khẽ rung động, cười nói: “Cảm ơn chồng!”
Hai người nói vài câu thì đã nghe có người báo: “Nhà họ Trương ở thần thổ thông thiên phái người tới, muốn gặp quận mã ạ”.
Lam Hân Nguyệt nói: “Biết phủ Chiến Vương có một chàng rể thiên phẩm cấp năm, thần thổ thông thiên đã đứng ngồi không yên rồi, e là các thế lực lớn đều sẽ tới đây tranh giành”.
Ngô Bình: “Không vội, tình hình bên thần thổ thông thiên khá phức tạp, anh phải suy nghĩ kỹ càng nên gia nhập vào thế lực nào”.
Ngô Bình từng nghe Thân Công Nam Tinh nói về tình hình ở thần thổ thông thiên. Bên ngoài thần thổ thông thiên này có bốn viện ba tông, trung tâm thì có một cung, hai điện, ba đại thế gia.
Một cung là chỉ Thông Thiên Cung, trong cung toàn là đệ tử ưu tú, tu vi cao thâm, thực lực mạnh mẽ, là nòng cốt của thần thổ thông thiên, do đích thân Thông Thiên lão tổ điều hành, đa số người nắm quyền trong cung cũng là con cháu đời sau của Thông Thiên lão tổ. Trong bốn viện ba tông, có hai viện một tông trực thuộc Thông Thiên Cung, đệ tử nào trong hai viện một tông này có thể thăng chức thành đệ tử ở trung tâm thì có thể trực tiếp vào Thông Thiên Cung tu hành.
Hai điện lần lượt là điện Hỗn Thiên và điện Vạn Yêu, điện chủ của hai điện cũng đều là Đại Đạo Quân, thực lực chỉ đứng sau Thông Thiên lão tổ, đều là sư đệ của Thông Thiên lão tổ.