Ngô Bình vội hỏi: “Cơ đại ca từng tới núi Hỗn Mang chưa?”
Cơ Tiên Bằng: “Từng tới. Núi Hỗn Mang khá thần kỳ, năm xưa anh còn thu hoạch được kha khá lợi ích. Bây giờ đúng vào lúc thiên duyên mở ra, cậu đi vừa đúng dịp”.
“Thiên duyên là gì ạ?”, anh hỏi.
Cơ Tiên Bằng: “Lúc thiên duyên mở ra, các loại bảo bối sẽ xuất hiện với mật độ dày đặc, rất dễ để gặp được cơ duyên, đồng thời mức độ nguy hiểm cũng sẽ giảm thấp. Đây cũng là lý do vì sao thần thổ thông thiên phái người tới núi Hỗn Mang vào khoảng thời gian này”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, mai em sẽ tới núi Hỗn Mang”.
Nói chuyện một hồi, Ngô Bình và Lam Hân Nguyệt được Hỉ Liên Thắng dẫn tới Thần Nông Cốc.
Thần Nông Cốc là một sơn cốc khổng lồ, chỉ có một lối ra vào, trước lối ra vào mây mù ẩn hiện, có hai vị trưởng lão đang đứng canh.
Ngô Bình có thủ lệnh của Cơ Tiên Bằng, cầm nó là có thể được vào trong.
Anh nói với Lam Hân Nguyệt: “Hân Nguyệt, em về trước đi. Đợi lúc anh từ núi Hỗn Mang trở về sẽ tới tìm em”.
Lam Hân Nguyệt biết tiếp theo mình không giúp anh được gì nữa, bèn gật đầu: “Được, chồng đi sớm về sớm nhé”.
Hỉ Liên Thắng tiễn Lam Hân Nguyệt về, còn anh thì vào Thần Nông Cốc.
Linh khí trong Thần Nông Cốc cực kỳ dồi dào, sở hữu linh khí mà rất nhiều thời không ở duy độ cao mới có, khu vực khác nhau thì linh khí cũng khác nhau.
Dùng khả năng nhìn thấu vạn vật, anh phát hiện trong sơn cốc này có bày bố dày đặc những trận pháp nhỏ, nhờ đó mà hấp thu các loại năng lượng khác nhau từ hư không.
Anh thầm thấy chấn động, người tạo ra Thần Nông Cốc chắc chắn là một nhân vật lớn cực kỳ giỏi giang!
Dõi mắt nhìn ra không thấy điểm cuối của Thần Nông Cốc, anh không có ý định đi sâu vào trong, việc cấp bách trước mắt là phải tới núi Hỗn Mang cứu bố và Lữ tổ trước.
Đi một vòng, anh ra khỏi Thần Nông Cốc, Hỉ Liên Thắng vẫn đợi anh ở bên ngoài. Cơ Tiên Bằng có lệnh, sau này ông ấy chuyên môn làm việc vặt cho Ngô Bình.
“Công tử, cậu đã xem xong rồi à?”
Ngô Bình gật đầu: “Chỗ này cũng khá lắm. Hỉ trưởng lão, bây giờ tôi đi núi Hỗn Mang luôn!”
Hỉ Liên Thắng nói được, ông ấy dẫn Ngô Bình phi hành một đoạn trên thần thổ thông thiên thì phía trước xuất hiện một dãy núi mờ ảo, bên ngoài cứ như được bọc một dải lụa mỏng, nhìn không rõ.
Hỉ Liên Thắng: “Công tử, đây chính là núi Hỗn Mang. Trong núi có cấm chế mạnh mẽ, chỉ những người có lệnh bài mới phá được cấm chế để vào”.
Tới gần, Ngô Bình lấy lệnh bài Cơ Tiên Bằng cho mình ra rồi bước tới vài bước, cảm giác giống như chen thân vào giữa những bong bóng xà phòng.
“Hỉ trưởng lão, ông không cần phải đợi tôi đâu, mọi chuyện ổn thoả tôi sẽ trở ra”. Anh vẫy tay với Hỉ Liên Thắng rồi đi sâu vào trong núi Hỗn Mang.
Vào khu vực núi Hỗn Mang, Ngô Bình cảm thấy khí tức ở đây vô cùng phong phú, khác hẳn bên ngoài. Trước mặt anh có hàng nghìn đỉnh núi sừng sững, cao chừng mấy trăm dặm.
Thế nên anh trở về với bản thể, hoá thân thành người khổng lồ cao nghìn mét, chạy như bay giữa các đỉnh núi.
Đi được một đoạn, anh lấy bùa ngọc ra liên lạc với Lý Niệm Tổ. Trên người Lý Niệm Tổ có bùa ngọc, chỉ cần khoảng cách không quá xa thì họ có thể liên lạc được với nhau.