Chương 3441
Pháo đài chiến tranh đi đến đâu, Lam Hân Nguyệt thậm chí không cần phải lộ diện mà những thế lực kia đã chịu phối hợp rất ăn ý, đồng ý bù đắp những khoản thuế nợ nhiều năm.
Những chuyện khác không nói, pháo đài chiến tranh này tương đương với một Đại La Kim Tiên đến đòi nợ, ai dám không trả lại?
Vì vậy, chỉ trong vài ngày, Ngô Bình đã giúp phủ Chiến Vương truy thu tất cả các khoản nợ thuế từ khắp nơi, với tổng số tiền lên tới hơn năm trăm ba mươi tỷ đồng Thần Long. Đột nhiên, phủ Chiến Vương kiếm được núi tiền, giàu nứt đố đổ vách!
Gó chỗ tiền này rồi, phủ Chiến Vương có thể đào tạo thêm nhiều cao thủ, nuôi binh, mua thêm trang bị.
Trở lại phủ Chiến Vương, Ngô Bình nói với Lam Hân Nguyệt: “Hân Nguyệt, sức mạnh của chú nguyền đó biến mất rồi”.
Lam Hân Nguyệt mừng rỡ: “Thật sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Có lẽ đối phương đã thấy sự lợi hại của pháo đài chiến tranh nên không dám thi triển chú thuật nữa. Hơn nữa phủ Chiến Vương có số tiền này rồi thì cái gì chẳng mua được cơ chứ? Cho nên, đám người kia giờ phải vô cùng kiêng dè”.
Lam Hân Nguyệt: “Đây đều là công lao của anh! Trên đời này có lẽ cũng chỉ có anh điều khiển được pháo đài đó”.
Ngô Bình: “Hân Nguyệt, anh phải đi rồi. Sau này có vấn đề gì cứ trực tiếp liên lạc với anh, anh sẽ tới ngay lập tức”.
Lam Hân Nguyệt: “Anh không ở lại thêm vài ngày sao?”
Ngô Bình: “Không được rồi, anh còn nhiều việc cần giải quyết”.
Lam Hân Nguyệt khẽ thở dài: “Được rồi. Có thời gian em sẽ tới thăm anh”.
Nói rồi, Lam Hân Nguyệt trao cho anh một chiếc nhân trữ đồ rồi nói: “Trong này có mười tỷ đồng Thần Long. Em không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy anh là thiên tài hiếm gặp, cần dùng nhiều tài nguyên để tu luyện. Đây là chút thành ý của em”.
Thấy Lam Hân Nguyệt chân thành như vậy, anh cười đáp: “Được, vậy anh không khách sáo nữa”.
Sau khi từ biệt người của phủ Chiến Vương, Ngô Bình và Lý Niệm Tổ quay lại đại lục Côn Luân. Thần Thổ Thông Thiên có ma trận dịch chuyển nên lúc về dễ dàng hơn nhiều.
Trên hoang mạc của đại lục Côn Luân, một tia sáng vụt qua. Sau đó, Ngô Bình và Lý Niệm Tổ hiện thân.
Lý Niệm Tổ cảm thán: “Đi xa lâu như vậy, cuối cùng cũng quay lại đây rồi!”
Ngô Bình: “Về nhà thôi bố ơi”.
Về đến nhà, người nhà họ Lý đều vô cùng vui mừng. Lý Vân Đẩu, bà cô, chú trẻ,… đều tới để đoàn tụ với hai bố con họ.
Nghe nói anh trai đã từng lấy vợ lúc ở đại lục Hồng Hoang, Ngô Mi mừng rỡ nói: ‘Anh, anh đi ở rể sao? Vậy chị dâu chắc giàu lắm nhỉ?”
Ngô Bình trợn mắt lườm cô bé: “Trẻ con trẻ mỏ đừng có nói linh tinh, anh mày là do bất đắc dĩ mới phải làm vậy, nếu không thì sao cứu được bố? Bọn anh chỉ đóng giả vợ chồng mà thôi”.
Anh vươn tay ôm lấy Đỉnh Nhi, cậu bé đang quấn tã vui vẻ chạy nhảy, lăn lộn khắp nơi. Cậu bé thích nhất là chạy tới chỗ Đông Hoàng bới đồ đạc.
Bảo tàng bí mật của Đông Hoàng bên trong giấu rất nhiều bảo vật cũng bị cậu bé bới tung lên. Đông Hoàng tức đến nỗi muốn treo cổ.
Lý Niệm Tổ nhìn cháu trai, cháu gái vui đùa thì trong lòng vui mừng khôn tả. Ông ấy cười nói: “Tiểu Bình, con cũng sinh rồi, đám cưới của con và San San, Tử Di cũng nên tổ chức đi thôi. Cứ để như vậy thì không hay lắm”.
Lý Vân Đẩu: “Đúng vậy, cũng nên tổ chức rồi.