Trương Bạch Y: “Không sai, trong sách cổ của giáo phái cũng có ghi như vậy. Nhưng đan sư vốn đã ít, đan sư luyện được Cổ Đan lại càng ít hơn. Ít nhất thì giáo phái chúng tôi trước nay chưa từng phát hiện ra đan sư nào luyện được Cổ Đan, kể cả là những đan sư năm sao”.
Ngô Bình đáp: “Anh gặp may đấy, giờ anh gặp được rồi này”.
Trương Bạch Y chăm chú quan sát anh, hỏi: “Làm sao tôi tin anh được?”
Ngô Bình lấy ra huy chương đan sư năm sao tím rồi hỏi: “Anh biết cái này chứ?”
Trương Bạch Y kinh ngạc, vội vã cúi đầu hành lễ: “Vinh dự được gặp Ngô đan sư, ban nãy có mạo muội xin đan sư lượng thứ!”
Ngô Bình: “Không sao. Trương trưởng lão, vậy anh có thể đưa tôi vào Cổ Giới, còn tôi có thể hợp tác với anh. Anh thấy thế nào?”
Trương Bạch Y nhìn anh, hỏi: “Không biết đan sư muốn hợp tác thế nào?”
Trương Bạch Y trong lòng đã hiểu nhưng việc quan trọng vẫn phải nói rõ ràng mới được.
“Anh đưa tôi vào Cổ Giới tìm cổ, sau đó tôi sẽ dùng cổ để luyện đan. Sau khi luyện ra Cổ Đan, hai chúng ta mỗi người một nửa”.
Trương Bạch Y trầm ngâm một lát rồi đáp: “Trong tay tôi vẫn còn vài con cổ, đan sư có thể thử luyện đan ngay không?”
Ngô Bình thừa hiểu Trương Bạch Y này vẫn chưa tin anh. Ngô Bình cũng không vì đó mà tức giận, anh cười đáp: “Đương nhiên là được, phiền anh tìm giúp tôi một nơi yên tĩnh”.
Trương Bạch Y vội vã mời Ngô Bình vào trong mật thất luyện công của mình, ở đây vô cùng yên tĩnh, lại còn vô cùng kín đáo.
Ngô Bình nhìn trái nhìn phải rồi nói: “Trương trưởng lão, mời đem cổ trùng ra đây”.
Trương Bạch Y lấy ra một cái bình nhỏ bên ngoài khắc phù chú, bên trong có một con trùng toàn thân toả ra ánh sáng tím. Mặc dù con trùng rất nhỏ nhưng khí tức của nó khiến người ta kinh ngạc.
“Đây là một con Thần cổ, tên nó là Chân Nhãn Thần Cổ. Chân Nhãn Thần Cổ có thể nhìn thấy những màu sắc mà con người bình thường không thể thấy, là một loại cổ cực kỳ khó luyện hoá. Ban đầu để có được nó, tôi đã rình trong Cổ Giới mười ba năm, tốn rất nhiều mồi, không ít đệ tử của tôi bị thương thậm chí mất mạng mới bắt được nó”.
Ngô Bình cảm thấy rất kỳ lạ: “Vậy con trùng này có tác dụng gì?”
Trương Bạch Y cười đáp: “Thế giới mà chúng ta đang thấy thực ra vô cùng đơn điệu. Ví dụ như mắt người thực ra chỉ nhìn thấy ba màu gốc, còn những sắc thái còn lại của những màu đó là do chúng ta tự tạo ra. Chân Nhãn Thần Cổ thì khác, nó có thể nhìn thấy ba mươi màu gốc. Cho nên, thế giới mà nó nhìn thấy mới gần với bản chất của thế giới thực sự nhất.
Ngô Bình nhận lấy cái bình, quan sát một lát rồi cười nói: “Được, tôi sẽ dùng nó để luyện ra Chân Nhãn Thần Đan. Trương trưởng lão, mời ra ngoài chờ đợi”.
Trương Bạch Y cáo từ, Ngô Bình lấy ra lò luyện đan rồi bắt đầu luyện. Truyền thừa của Huyền Hoàng Đạo tổ khiến kỹ thuật luyện đan của anh tăng lên đáng kể, thêm việc tu vi của anh giờ đã hơn trước nhiều nên trình độ luyện đan của anh đã tăng lên đáng kể.
Bản thân cổ vốn đã là một loại đan dược thô sơ, chỉ cần cho thêm một số dược liệu là có thể luyện ra Cổ Đan.
Nói thì dễ nhưng khi thực sự làm mới khó. Huống hồ, Ngô Bình trong tay chỉ có một con cổ, cho nên anh chỉ có đúng một cơ hội.
Để tăng khả năng thành công, anh mở mắt thấu thị, dồn toàn lực luyện đan. Năm tiếng sau, từ trong mật thất vọng ra tiếng động, sau đó ánh sáng ngũ sắc tỏa ra.
Trương Bạch Y vô cùng nóng ruột nhưng lại không dám làm phiền nên đành đợi đến khi Ngô Bình đẩy cửa bước ra.