Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Sau khi lão tổ gặp mặt Trương Ngọc Hoàng thì sắc mặt rất khó coi, không đồng ý cuộc hẹn đấu võ của Đại Thiên Tôn”.
Ngô Bình mỉm cười, nói: “Sư tôn nói chuyện này với con lẽ nào là vì nghĩ rằng con có thể đánh thắng Trương Ngọc Hoàng?”
Phiêu Miểu Thiên Tôn thở dài: “Chuyện lớn thế này thì ta không thể quyết định, có điều ta có thể nói cho sư tôn nghe tình hình của con, nếu ông ấy biết, nhất định sẽ rất hứng thú với con”.
Ngô Bình suy nghĩ, hỏi: “Có thể đấu khi nào?”
Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Tốt nhất là trong vòng một năm”.
Ngô Bình: “Nếu là một năm, ít nhất con có thể đạt đến cảnh giới Bất Tử, tiến vào Đoạt Thiên tầng một chắc cũng không khó”.
Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Nhưng Trương Ngọc Hoàng quá mạnh, người này cũng giống như con, giai đoạn nào cũng đạt đến trạng thái hoàn hảo. Hơn nữa, cậu ta có Đại Thiên Tôn ủng hộ, có thể còn hoàn hảo hơn cả con. Ngoài ra, mẹ của Trương Ngọc Hoàng là thần tộc, cha là thiên kiêu nhân tộc, vì vậy trong cơ thể cậu ta còn chảy dòng máu của thần tộc nữa”.
Ngô Bình chau mày: “Thần tộc sao?”. Anh hỏi: “Sư tôn, thần tộc mạnh đến mức nào?”
Phiêu Miểu Thiên Tôn im lặng vài giây rồi nói: “Nhân tộc hiện giờ chẳng qua chỉ là đồ chơi của thần tộc thôi”.
Ngô Bình nhớ lại lời của Tằng Tham thì chau mày nói: “Nhân tộc có nhiều đạo tổ, đạo quân đến vậy mà chỉ là món đồ chơi với thần tộc sao?”
Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Có một số chuyện tạm thời con không biết cũng tốt, đợi con vươn đến vị trí như ta thì tự khắc sẽ hiểu”.
Phiêu Miểu Thiên Tôn vừa nói vừa vung tay, đánh ra một luồng tiên quang, luồng tiên quang đó vút qua không gian, rồi biến ở nơi phương xa ngay tức khắc, bà ấy nói: “Ta đã nói với sư tổ rồi, có đến hay không thì phải xem vận may của con thôi”.
Hai thầy trò đến chính điện của Kiếm cung, vừa ngồi xuống thì liền có một luồng tiên quang vụt đến và được Phiêu Miểu Thiên Tôn đưa tay ra đón lấy.
Bà ấy mỉm cười nhẹ nhàng: “Sư tổ của con nói đến ngày đại hôn của con, ông ấy sẽ cho một hóa thân đến để gặp đồ tôn là con”.
Ngô Bình vui mừng: “Thật tốt quá”.
Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Con muốn xây dựng Kiếm cung ở đây thì ta đã cho phép, còn việc có thể phát triển Kiếm cung có tốt hay không thì phải xem bản lĩnh của con”.
Ngô Bình: “Sư Tôn, Kiếm cung của chúng ta nằm trên đất Côn Luân, con nghĩ hay gọi là Kiếm cung Côn Luân đi, ý nghĩa kiếm đạo và kỹ thuật võ học mà con học được đều có thể soạn thành giáo trình, để đệ tử Kiếm cung đều có thể tu hành”.
Phiêu Miểu Thiên Tôn gật đầu: “Linh Xuyên có mấy tỷ người, là cái nôi nhân tài cực tốt, nếu Kiếm cung hoạt động tốt, nhất định sẽ có tiếng tăm. Sau này, con sẽ là cung chủ của Kiếm cung Côn Luân, làm cung chủ thì phải có dáng vẻ của cung chủ mới được”.
Ngô Bình gãi đầu: “Sư tôn, con chưa có kinh nghiệm làm cung chủ, có thể để sư tỷ con đến dạy con vài ngày không?”