Ngô Bình: “Ba con yêu gì thế?”
Trư Yêu: “Lần lượt là Bạch Cốt Yêu, Thi Yêu, Nhãn Yêu”.
Ngô Bình cảm thấy kỳ lạ: “Sao vừa là xương vừa là thi thể, ba con yêu này có lai lịch thế nào?”
Trư Yêu: “Nghe nói được sinh ra từ trong thi thể của Thần Đế, lần lượt truyền thừa một phần thần lực của Thần Đế”.
Ngô Bình: “Tao nghe nói thế lực của Yêu tộc rất lớn, không yếu kém hơn Thần tộc”.
Trư yêu: “Đương nhiên, con người chỉ là một chủng tộc, số lượng Yêu tộc bọn tôi rất nhiều, vạn vật đều có thể là yêu, dĩ nhiên số lượng yêu sẽ tăng lên”.
Ngô Bình: “Yêu đồng loại sẽ tụ tập lại với nhau sao?”
Trư Yêu: “Vài loài yêu có tính cách khá cô độc, có vài loại thích sống thành bầy đàn, nhưng giữa tất cả các yêu đều sẽ có giao tiếp với nhau. Thượng Tiên cũng biết yêu khác với người, trước khi vạn vật thành yêu, chúng thường không có trí tuệ hoặc trí tuệ không cao. Cho nên tu hành thành yêu là chuyện rất khó nên mỗi yêu đều rất trân trọng sự trưởng thành mà mình không dễ gì có được”.
Ngô Bình gật đầu: “Tao đi xung quanh xem thử”.
Anh nhìn Nhị Hỗn: “Mày tự do hoạt động đi, nhớ quay về kịp lúc”.
Nhị Hỗn rất phấn khích, lập tức giải phóng bản thể, sau đó bay lên trời cao rồi biến mất.
Nhìn thấy bản thể của Nhị Hỗn, Trư Yêu hoảng sợ đến mức cả người cứng đờ, lầm bầm: “Nó là gì thế? Khí tức đáng sợ quá”.
Ngô Bình cũng không giải thích, anh ném Trư Yêu vào trong Động Thiên của mình, sau đó bay lên trời dò thám Huyết Yêu Giới.
Chuột tìm báu vật thò đầu ra, nó cực kỳ phấn khích. Nói đến thì chuột tìm báu vật cũng là yêu, tổ tiên của nó là một con chuột bình thường, tình cờ học được tu luyện nên mới sinh ra tổ tông của nó, được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác rồi truyền đến đời của nó.
Bay được một đoạn, Ngô Bình đến một dòng sông. Mặt sông yên ả, phong cảnh bên bờ rất đẹp, nước trời cùng màu.
Một lượng nước lớn bất ngờ bắn tung tóe trên mặt nước phẳng lặng, một con cá sấu khổng lồ dài hàng chục mét lao ra, định ăn thịt Ngô Bình.
Ngô Bình cũng chẳng nhìn, bàn tay to ngưng tụ ma lực bóp miệng cá sấu, sau đó đẩy nó ra xa.
Lúc này anh nhìn thấy một luồng sáng từ xa bay tới, một người phụ nữ xuất hiện trong luồng sáng, vẻ mặt cô ta rất nhếch nhắc, dùng sức chạy trốn. Phía sau cô ta một bàn tay to đầy máu đang đuổi theo, khí tức của bàn tay to đẫm máu rất đáng sợ, vượt xa người phụ nữ.
Nhìn thấy có người bị đuổi giết, anh không ngần ngại ra tay, giơ tay tung ra một kiếm quang chém về phía bàn tay lớn đầy máu.
“Ầm!”
Một âm thanh cực lớn vang lên, bàn tay đó bị phá tan.
Người phụ nữ bay đến nhìn thấy có người ra tay, vội vàng đáp xuống chỗ anh như gặp được cứu tinh.
Sau khi đáp xuống, Ngô Bình có thể thấy rõ cô gái này cực kỳ xinh đẹp, không kém Ám Nguyệt Nữ Vương, chỉ là phong cách của hai người lại khác nhau.
“Đạo hữu cứu tôi!”, cô ta nói, lúc này vẻ mặt cô ta vô cùng hoảng sợ, tỏ ra rất đáng thương.
Ngô Bình: “Cô đừng sợ, có tôi ở đây”.
Một câu ngắn gọn đã khiến người phụ nữ này cảm thấy yên tâm.
Bàn tay to đầy máu bị một kiếm chặt đứt, sau đó ngưng tụ thành hình, một khuôn mặt to lớn hiện ra giữa không trung, đôi mắt màu máu nhìn chằm chằm Ngô Bình, phát ra thanh âm như sấm: “Con người hèn hạ yếu ớt, ngươi đang tìm chết”.