Đệ tử nòng cốt là ai? Đến viện chủ của bọn họ gặp anh thì cũng phải khách sáo đấy, vì đệ tử nòng cốt tương lai sẽ trở thành trụ cột của thần thổ thông thiên, tiền đồ rộng mở!
Ngô Bình bảo: “Không cần đa lễ”.
Lúc này sắc mặt Viên Như Quân đã trắng bệch. Cô ta đã làm gì thế này, châm chọc đệ tử nòng cốt của thần thổ thông thiên phía Tây, cô ta điên rồi ư?
Viên Như Quân vội nói: “Sư huynh, vì không biết thân phận của anh, mong anh đừng trách tội”.
Ngô Bình phớt lờ cô ta, đoạn hỏi: “Băng Vân, nếu em muốn về tổng bộ thần thổ thông thiên để tu luyện, anh có thể nói với điện chủ một tiếng, để điện chủ sắp xếp cho em”.
Đường Băng Vân cười bảo: “Không cần đâu, ở đây khá tốt mà”.
Mọi chuyện Ngô Bình đều nghe theo Đường Băng Vân: “Vậy cũng được”.
Anh phát hiện tu vi của Đường Băng Vân hiện đã đạt đến cảnh giới Thần Hoá, có thể đột phá lên cảnh giới Long Môn bất cứ lúc nào.
Cả hai tìm một nơi yên tĩnh để có không gian riêng cho hai người. Bảy người còn lại không dám quấy rầy.
“Sư huynh, không ngờ người này lợi hại như vậy, là đệ tử nòng cốt cơ đấy!”, Viên Như Quân căm phẫn nói.
Khang Ý Thành rất bất lực. Đứng trước thiên kiêu của thần thổ thông thiên, đại sư huynh của viện Chu Tước như gã khó tránh khỏi cảm thấy tự ti, chứ khoan hãy nói đến những ý định khác.
Gã khẽ thở dài: “Viên Như Quân, tốt nhất là đừng động vào Đường Băng Vân nữa”.
Nam đệ tử của cảnh giới Hư Tiên lạnh lùng hừ mũi, âm thầm nói: “Đại sư huynh, tên đó có mạnh đến mấy cũng chỉ là Địa Tiên thôi, làm sao mạnh hơn Thần Tiên được?”
Khang Ý Thành giật mình, vừa nhìn đối phương vừa hỏi: “Cậu nói vậy là có ý gì?”
Đệ tử nọ híp mắt đáp: “Đại sư huynh, đây là nơi nào? Là động Vạn Yêu. Một thiên kiêu của thần thổ thông thiên chết ở động Vạn Yêu chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?”
Khang Ý Thành vội lắc đầu: “Sư đệ, chuyện này có rủi ro quá lớn. Người tu hành như chúng ta làm sao có thể vì tâm trạng không vui mà đẩy bản thân vào hiểm cảnh”.
Nói đến đây, Khang Ý Thành bỗng sững người lại, vì gã nghe thấy cuộc trò chuyện của Ngô Bình và Đường Băng Vân phía bên kia.
“Băng Vân, khi nào về, anh sẽ đưa một viên Tam Trùng Long Môn Đan rồi giúp em đột phá lên cảnh giới Long Môn. Ở đây có mười tỷ đồng Thần Long, khi nào mở động thiên sẽ cần dùng đến”.
Đường Băng Vân nói: “Huyền Bình à, anh giữ lại mà dùng đi, em có tài nguyên mà viện Chu Tước cho rồi”.
Ngô Bình lắc đầu: “Viện Chu Tước là nơi nhỏ bé, không thể cho em nhiều thứ. Em cứ lấy đi. Ngoài ra, anh còn có một ít thạch anh thời không, đều để ở trong này, chắc là đủ cho em dùng”.
Đường Băng Vân hỏi: “Huyền Bình này, mười tỷ đồng Thần Long nghe khiếp thật đấy, ở đâu ra vậy?”
Người nói vô tình mà người nghe lại có lòng riêng. Đôi mắt Khang Ý Thành loé lên vẻ tham lam. Mười tỷ đồng Thần Long đấy! Gã là đại sư huynh của viện Chu Tước mà tài nguyên lấy được hằng năm cũng chỉ có vài chục triệu đồng Thần Long thôi. Người này lại có thể thoải mái lấy ra mười tỷ đồng như thế, vậy trên người anh có bao nhiêu tiền đây? Một trăm tỷ? Năm trăm tỷ?
Gã chợt nảy ra một ý nghĩ rất đáng sợ, ấy là giế t chết Ngô Bình, cướp hết tài nguyên của anh! Nơi này là động Vạn Yêu, có người mất mạng là chuyện rất bình thường, sẽ không ai tra ra cả!
Trong chớp mắt, gã đã đưa ra quyết định, đoạn nói với mấy người còn lại: “Mọi người đừng nói lung tung nữa! Sư huynh Ngô Bình là thiên kiêu, là người mà chúng ta nên tôn trọng và cung kính”.
Những người này làm sao hay biết Khang Ý Thành đã có kế hoạch cho riêng mình. Tất cả đều ngậm miệng, không dám nói gì nữa.