Ngô Bình gật đầu: “Có lẽ là nghe được cuộc trò chuyện của chúng ta nên có ý định giết người cướp của. Lúc gã ta nhắc đến nơi này, anh đã thấy có gì đó không ổn. Dù sao thì giữa anh và gã ấy cũng không quen thân, gã không có lý do gì để nói cho anh biết về nơi này. Thế nên anh đã thầm bói quẻ, mới phát hiện gã này muốn gây bất lợi cho chúng ta”.
Đường Băng Vân nói: “Vậy chúng ta rời khỏi nơi này đi”.
Ngô Bình đáp: “Lời gã nói nửa thật nửa giả, tượng quẻ cho biết nơi này có thể có báu vật. Nếu chúng ta đã đến đây rồi thì cứ vào trong xem thử đi”.
Dứt lời, anh cùng Đường Băng Vân bước vào cổng Tử Kim. Sau cánh cổng, sương khói tím ngập tràn khắp nơi, thần niệm của anh không thể mở ra.
Nếu là một người khác thì chỉ có thể chậm rãi mò mẫm mà đi, nhưng anh thì có thể dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, vừa quan sát vừa rảo bước thật nhanh. Chẳng mấy chốc, anh đã dừng lại trước một cánh cổng vận chuyển, trên cổng có viết chữ “Yên Phùng”.
Đường Băng Vân hỏi: “Huyền Bình à, đây là gì vậy?”
Ngô Bình đáp: “Cổng vận chuyển, dẫn đến một động thiên nào đó”.
Anh chỉ vào mấy nơi khác: “Ở đây có mười cổng, đại diện cho mười thiên can: Yên Phùng, Chiên Mông, Nhu Triệu, Cường Ngữ, Trước Ung, Đồ Duy, Thượng Chương, Trùng Quang, Huyền Dặc, Chiêu Dương”.
Đường Băng Vân hỏi: “Mười thiên can để làm gì nhỉ?”
Ngô Bình nhận được nhiều truyền thừa, am hiểu về thiên can hơn Đường Băng Vân rất nhiều. Anh đáp: “Mười thiên can đại diện cho mười thiên thần, Yên Phùng là một trong số đó. Theo truyền thuyết, mười thiên thần phụ trách sự vận hành của vũ trụ là những vị thần theo thứ tự đó”.
Đường Băng Vân nói: “Huyền Bình à, hay chúng ta dừng chân ở đây đi”.
Ngô Bình bảo: “Băng Vân, em ở ngoài chờ anh, quan sát phản ứng của đám người đó. Yên tâm, anh sẽ không gặp chuyện đâu”.
Không đợi Đường Băng Vân ngăn cản, anh đã bước qua cánh cổng vận chuyển. Đường Băng Vân rất lo lắng, nhưng bây giờ cũng chẳng làm được gì, chỉ có thể đứng im ở đây theo lời dặn của Ngô Bình.
Nửa giờ sau, đám người Khang Ý Thành mới đến. Không trông thấy Ngô Bình, Khang Ý Thành vội hỏi han.
Đường Băng Vân đáp: “Huyền Bình đã vào trong một lúc rồi”.
Gương mặt Khang Ý Thành lộ vẻ vui mừng, ngoài miệng lại bảo: “Anh Ngô cát nhân thiên tướng, chắc chắn sẽ có thu hoạch”.
Song La Ngân Hầu lại rất thẳng thắn, liền cười bảo: “Đại sư huynh, em nhớ anh từng nói Yên Phùng thần vực vô cùng nguy hiểm, không ai thoát khỏi”.
Đường Băng Vân kinh ngạc: “Anh nói gì cơ?”
La Ngân Hầu thản nhiên đáp: “Anh bảo, chồng sắp cưới của em chết chắc rồi. Nhưng cứ yên tâm, một khi anh ta chết, thi thể sẽ được chuyển ra. Em vẫn nhận được thi thể nguyên vẹn đấy”.
Đường Băng Vân giữ cho mình bình tĩnh, đoạn nhìn Khang Ý Thành chằm chằm: “Đại sư huynh, chẳng phải anh nói nơi này không nguy hiểm sao?”
Khang Ý Thành nhìn sang La Ngân Hầu rồi nói: “Anh chưa từng vào nơi này, có nguy hiểm hay không, làm sao mà biết được? Sư muội cứ yên tâm, Ngô Bình là thiên kiêu của thần thổ thông thiên, sẽ không gặp chuyện gì đâu”.
La Ngân Hầu cất lời: “Đại sư huynh, nếu Ngô Bình chết, Đường sư muội sẽ không thể ở lại nữa”.
Lời này vừa dứt, Khang Ý Thành khẽ mỉm cười, nhìn về phía Đường Băng Vân: “Đường sư muội, từ nay về sau em có đồng ý đi theo anh, làm đạo lữ của anh không?”
Gương mặt không hề tỏ vẻ tức giận hay đau buồn, Đường Băng Vân thờ ơ đáp: “Các anh cũng nói rồi đấy, Ngô Bình là thiên kiêu. Nơi này tuy rằng nguy hiểm, nhưng đối với anh ấy lại là cơ hội tốt”.