Chương 353
Ngô Mi đang chuẩn bị lên xe thì Vương Tường chợt nói: “Tiểu Mi, bọn mình đi dạo phố đi?”
Dạo này, Vương Tường đã được bố mình là Vương Hiến Sâm chỉ dạy nên suốt ngày nịnh nọt Ngô Mi, hai người đã trở thành bạn tốt.
Ngô Mi gật đầu: “Được, tớ cũng đang muốn mua ít quần áo”.
Hoàng Tử Cường vội xuống xe rồi nói: “Cô chủ, tôi lái xe đưa hai cô đi nhé”.
Ngô Mi xua tay: “Không cần đâu, chúng tôi tự đi được”.
Hoàng Tử Cường bó tay, đành lái xe đi chầm chậm theo họ.
Hai cô bé đi thêm hơn một trăm mét thì rẽ vào một ngõ nhỏ, Hoàng Tử Cường quyết định đỗ xe bên đường rồi đi bộ theo.
Nhiệm vụ mà Ngô Bình giao cho hắn ta là bảo vệ Ngô Mi, cho nên hắn ta không dám để Ngô Mi biến mất khỏi tầm mắt của mình.
Hai bên con đường nhỏ là các ngôi nhà cấp bốn, bán đủ thứ trên đời nên khá đông vui.
Khi đi qua một cửa hàng bán bánh cuốn, bụng Ngô Mi réo lên, cô bé định ăn một xuất rồi đi dạo tiếp.
Hoàng Tử Cường bật cười, sau đó đi vào cửa hàng ở bên cạnh để mua một bao thuốc.
Hắn ta vừa đi vào thì đã có một bà lão bê một thùng than đi ra, bà lão run lẩy bấy, thở hồng hộc rồi nói với Ngô Mi: “Cô bé, có thể bê giúp bà sang sân bên kia không?”
Ngô Mi vốn tính lương thiện nên cười nói: “Được ạ”, cô bé đi tới gần thùng than rồi bê sang sân khác, bà lão thì đi theo sau.
Vương Tường vội nói: “Tiểu Mi, bảo bà ấy tự bê đi, bà ấy cũng có con cháu mà”.
Tuy nói vậy, nhưng cô nhóc vẫn đi theo.
Ông chủ bán bánh cuốn đã lớn tuổi, chỉ mải miết cúi đầu bận việc nên không chú ý tới Ngô Mi và Vương Tường.
Hai cô nhóc đi sang sân nhà bà lão rồi mở cửa, ngay sau đó đã có hai người đàn ông xông ra rồi bịt miệng họ lại.
Ngô Mi và Vương Tường hoảng hốt, định hét lên nhưng không được, sau đó mắt họ mờ đi, không lâu sau đã bất tỉnh nhân sự.
Hoàng Tử Cường rời khỏi cửa hàng tạp hoá thì phát hiện Ngô Mi đã biến mất, hắn ta hoảng hồn, vội vàng hỏi ông chủ quán bánh cuốn: “Ông chủ, hai cô bé vừa nãy đâu rồi?”
Ông chủ đã hơn 70, tai thì điếc nên hỏi: “Cậu bảo gì cơ?”
Hoàng Tử Cường nói to lại lần nữa, nhưng ông chủ chỉ lắc đầu: “Tôi không biết, vừa nãy còn ở đây cơ mà, tôi tráng bánh cuốn xong rồi đây mà người đâu mất rồi?”
Hoàng Tử Cường cuống lên nhìn ngó xung quanh, nhưng không thấy ai.
Hắn ta vội gọi vào số của Ngô Mi, nhưng điện thoại đã tắt máy.
Hoàng Tử Cường hoảng loạn, không dám chậm trễ mà gọi ngay cho Ngô Bình.
Lúc này, Ngô Bình đang ở khách sạn, sau khi nhận được điện thoại của Hoàng Tử Cường, anh đứng bật dậy: “Cái gì? Tiểu Mi mất tích rồi ư?”
Hoàng Tử Cường vã mồ hôi nói: “Cậu chủ, tôi đi mua bao thuốc có một, hai phút thôi mà đã không thấy cô chủ đâu rồi”.
Ngô Bình trầm giọng nói: “Anh cứ bình tĩnh, anh phát hết sức mạnh của mình ra thì sẽ tìm thấy Tiểu Mi. À, mới đây thôi nên Tiểu Mi chưa đi xa được, anh cứ tìm trong phạm vi một trăm mét”.