Ngô Bình liếc nhìn rồi cười nói: “Sư tỷ, còn có tiệc tối này, không biết có đào tiên để ăn không nhỉ?”
Lam Hâm lừ mắt với anh: “Mơ đi, đào tiên chỉ dành cho Đạo Tổ và các giáo chủ thôi, sư phụ mình khéo còn không có mà ăn ấy”.
Ngô Bình cau mày: “Không có phần cho mình à? Tiếc thế nhỉ, từ bé em đã nghe truyền thuyết về đào tiên rồi”.
Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Ai thắng cuộc thi nào thì cũng được thưởng đào tiên đấy, để xem Huyền Bình có bản lĩnh ấy không”.
Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Thế ạ? Con sẽ thử”.
Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Thần sơn này không có gì hay đâu, giờ vẫn còn sớm, hai đứa ra ngoài chơi đi. Dao Trì lớn hơn đại thế giới Thái Thanh nhiều”.
Lam Hâm nhanh chóng kéo Ngô Bình đi: “Sư tôn, vậy bọn con đi nhé”.
Hai người bay khỏi thần sơn, Ngô Bình hỏi: “Sư tỷ, chúng mình đi đâu?”
Lam Hâm: “Đến rồi biết”.
Bọn họ bay một đoạn thì có một thành trì to lớn xuất hiện phía trước, Lam Hâm sáng mắt lên nói: “Chúng ta đến thành Thiên Thạch này thử vận may đi”.
Nói rồi, cô ấy kéo Ngô Bình đáp xuống một quảng trường. Ở đây bày mấy cái bàn, tu sĩ nào đến cũng phải báo danh.
Ngô Bình phát hiện không chỉ có người mà còn có yêu và những kẻ nửa thần nửa người đến đây, chắc đó là bán thần. Hơn nữa, ai cũng có tu vi rất cao, kém nhất cũng là Thần Tiên, Địa Tiên thì không có một ai.
Lam Hâm lôi anh đi xếp hàng đăng ký, anh hỏi: “Sư tỷ, thành Thiên Thạch này có gì hay mà mình đến đây?”
Lam Hâm: “Ngày trước, bố chị là người ở đây, hơn nữa còn là một người chuyên cược đá”.
Ngô Bình ngẩn ra: “Người cược đá ư?”
Anh không có nhiều kinh nghiệm cược đá, nhưng trước kia cũng đã kiếm được kha khá tiền nhờ cược phỉ thuý.
“Sư tỷ, hoá ra chị là người ở đây à?”
Lam Hâm: “Ừm, năm chị sáu tuổi, bố chị đã thua hết sạch nhà cửa rồi tự sát, mẹ chị bị bán vào hoa lâu, chị cũng bị bán đi rồi sống những ngày tháng khổ cực. Về sau, sư phụ đã mua lại chị rồi nhận làm đệ tử”.
Ngô Bình không ngờ Lam Hâm lại có quá khứ như thế, anh thở dài rồi nói: “Sư tỷ, mọi chuyện qua rồi, giờ chị đang sống rất tốt, bố chị cũng sẽ được an nghỉ”.
Lam Hâm: “Không, người hại gia đình chị vẫn còn sống”.
Ngô Bình: “Chị định đến trả thù ư?”
Lam Hâm nhìn anh rồi nói: “Sư đệ, chuyện hôm nay không liên quan đến em, em đứng ngoài xem thôi, đừng tham gia vào. Vì nếu chị mà thua thì sẽ thảm lắm”.
Ngô Bình có thể nhìn thấy vẻ quả quyết trong mắt cô ấy.
Anh cười nói: “Sư tỷ, kẻ thù của chị cũng là của em, em không để yên đâu”.
Lam Hâm ngạc nhiên nhìn anh rồi bật cười nói: “Đồ ngốc này, sư tỷ không muốn hại em, nhỡ thua thì chị biết ăn nói thế nào với sư phụ!”
Loáng cái, hai người đã đăng ký xong, sau đó tự cầm thẻ của mình đi vào thành Thiên Thạch.
Hai bên lối đi rất sầm uất, có đủ các cửa hàng, người qua lại như thoi đưa. Đương nhiên, không chỉ có người mà còn có bán thần, Yêu tộc, Thần tộc nữa.
Lam Hâm không hề vội vã, cô ấy léo Ngô Bình vào một quán trà rồi kiếm chỗ ngồi. Sau đó, cô ấy ngồi uống trà như đang chờ ai đó.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Sư tỷ, mình ngồi đây làm gì?”