Hơn nửa tiếng sau, lò luyện đan bỗng phun ra một mảng sáng sặc sỡ, anh lập tức dùng hai chưởng chặn lại. Vì là thảo dược sinh trưởng trong môi trường thiên đạo hoàn chỉnh nên khí tức đan dược được tạo ra khi luyện chế chúng nó càng mạnh mẽ hơn, suýt chút nữa là anh đã không khống chế được rồi.
Ánh sáng sặc sỡ biến ảo trong lòng bàn tay anh, dần dần ngưng tụ thành một viên đan dược, chính là Hoá Thiên Đan. Lò đan dược đầu tiên chỉ luyện ra được một viên, nhưng phẩm cấp của đan dược cũng rất cao, đạt tới cấp độ truyền kỳ thượng phẩm, chỉ còn một bước nữa là đạt tới cấp độ bất tử.
Anh lập tức nuốt viên đan dược, bỗng chốc một tia sáng sặc sỡ xuất hiện trong cơ thể anh, chấn động nguyên thần, tôi luyện thân xác, hiệu quả cực tốt.
Anh bỗng nghĩ tới một khả năng: Có thể nào thông qua việc dùng đan dược được luyện chế từ dược liệu thiên ngoại sẽ có thể bổ sung được phần thiếu khuyết của đạo tắc không?
Trình độ luyện đan của anh rất cao, nghĩ đến đây, anh lập tức vào Thiên Môn để ngẫm nghĩ, suy sét tính khả dĩ của việc này.
Thời gian trôi qua rất nhanh, lúc anh ra khỏi Thiên Môn thì trời đã hửng sáng.
Trời chưa sáng hẳn nhưng trận chiến giữa anh và chàng trai kia sắp bắt đầu rồi. Phiêu Miểu Đạo Quân và Lam Hâm cùng anh tới đài sinh tử, lúc này gần đài sinh tử rất đông đúc.
Có người mở cược cho trận chiến giữa Ngô Bình và chàng trai kia.
Ngô Bình hỏi Lam Hâm: “Sư tỷ, đặt cược có quy tắc gì không?”
Lam Hâm: “Chị đã hỏi rồi, hai bên đặt cược không giới hạn. Ai thua thì tiền sẽ được chia theo tỷ lệ cho bên thắng. Đương nhiên, ban tổ chức cũng sẽ lấy một phần tiền cược”.
Ngô Bình: “Tính đến bây giờ thì có bao nhiêu tiền cược cho em vậy?”
Lam Hâm: “Cược cho sư đệ chỉ có năm trăm tám mươi tỷ đồng Thần Long, đặt cược cho đối phương lại hơn một nghìn bảy trăm tỷ đồng Thần Long”.
Ngô Bình cười nói: “Quả nhiên bọn họ đánh giá cao tên bán thần kia hơn”.
Lam Hâm: “Điều này không có gì lạ, bán thần có huyết mạch của thần, có thể thi triển thần thuật”.
Ngô Bình lấy ra sáu trăm tỷ đồng Thần Long, sau đó nói Lam Hâm góp thêm một trăm tỷ và Phiêu Miểu Đạo Quân góp hai trăm tỷ, tổng cộng chín trăm tỷ.
Như vậy, chỉ cần anh thắng đối thủ, ba người họ sẽ có thể nhân đôi tài khoản!
Lam Hâm cầm tiền đi đặt cược, còn Ngô Bình bước lên đài sinh tử.
Chàng trai bán thần đã đứng trên đài đợi anh, thấy anh bước lên, chàng trai cười khẩy: “Bây giờ hối hận còn kịp, có thể quỳ xuống xin tao tha mạng, tôn tao làm chủ nhân thì tao sẽ tha chết cho mày!”
Ngô Bình: “Tao không rộng lượng được vậy đâu, dù bây giờ mày có quỳ xuống xin tha thì tao cũng sẽ không tha cho mày!”
Chàng trai cười gằn: “Trước khi chết, tao cho mày biết tên tao nhé. Tao là Hoang Thần Long Dã!”
Ngô Bình: “Thế mày cũng phải nhớ kỹ, tao là Lý Huyền Bình, một tu sĩ nhân loại sắp đánh chết mày”.
Thần lực cuộn trào trong cơ thể chàng trai, cơ thể hắn xảy ra biến hoá cực lớn, hoá thân thành một con quái vật tám tay, sáu chân, trên cái đầu nhọn nhọn có đến ba con mắt mọc ở mỗi hướng khác nhau.
Con quái vật này thân cao nghìn mét, mỗi một cánh tay đều cầm một món binh khí, có thương, có kiếm, có kích, có cung, đều là thần binh lợi khí.
Ngô Bình cũng trở về bản thể, tay anh cầm Hoang Thiên Chiến Kích, ngạo nghễ nhìn đối phương.
Khí tức của hai người đều rất mạnh, nhưng khí tức của Ngô Bình là khí tức hoàng đạo của nhân loại, còn của chàng trai là khí tức thần linh.
Có người nhận ra thần linh này là ai, kinh ngạc hô lên: “Hoang Thần!”
Cũng có tu sĩ không biết, hỏi: “Hoang Thần là thần gì?”
“Là thần của hoang vắng, hắn có thể nuốt chửng sức sống nên đâu đâu cũng hoang vắng, là một ác thần tước đoạt sinh mệnh!”