Ngô Bình theo Thanh Bích Quân đến lối vào của một cung điện lớn, đó chắc hẳn là điện Thiên Trạch.
Cửa điện đóng chặt, có một tu sĩ khí tức cường hãn canh cửa, chính là Bán Bộ Đại La, gã đang ngồi ở trên ghế, tay một cái ấm nhỏ.
Nhìn thấy Thanh Bích quân, gã cười nói: “Thanh Bích quân, lần này lại là người thân gì?”
Thanh Bích Quân cười và nói: “Em họ của tôi”.
Nói xong, hắn lén lút nói với Ngô Bình: “Anh bạn à, bình thường vào điện không chỉ phải xếp hàng, mà phí cũng không thấp, còn tôi sẽ thu của cậu năm tỷ đồng Thần Long, cậu thấy thế nào?”
Ngô Bình mỉm cười và nói: “Thanh Bích Quân, cảm ơn anh rất nhiều”.
Anh vươn tay lấy ra một chiếc nhẫn không gian đưa cho Thanh Bích Quân, nói: “Trong đó có mười tỷ, chúng ta kết bạn đi”.
Thanh Bích Quân rất vui, nói: “Anh bạn đúng là người hào phóng, được, nếu sau này cậu cần bất cứ điều gì, hãy đến với Thanh Bích Quân này”.
Ngô Bình cho thêm năm tỷ không phải vì lãng phí tiền bạc, mà là vì nhận ra Thanh Bích Quân có tiếng nói rất lớn. Ở thần thổ thông thiên này cũng có lúc anh phải tiếp xúc với người của mạch Thông Thiên, làm quen với người này cũng không có tổn hại gì.
Người kia mở cửa điện ra, nói: “Sau khi tiến vào điện thì sẽ có âm thanh nhắc nhở cậu nên làm cái gì, không kiên trì được thì từ bỏ, nếu không rất dễ làm tổn thương thân thể”.
Ngô Bình gật đầu: “Cám ơn anh đã nhắc nhở”.
Khi anh tiến vào điện Thiên Trạch, một giọng nói vang lên bên tai anh: “Chào mừng đến với điện Thiên Trạch, tiếp nhận kiểm tra Thiên Trạch, mời chuẩn bị, ải thứ nhất sắp bắt đầu”.
Nghe thấy giọng nói, Ngô Bình không có chút cảm xúc nào, anh hỏi: “Có thể trả lời câu hỏi không?”
Quả nhiên, đối phương không để ý tới anh, tiếp tục nói: “Ải thứ nhất, ải trọng lực, xin mời vào ải”.
Trước mặt anh bỗng hiện ra một cánh cửa màu vàng, sau cửa là ngọn đèn vàng vọt, anh bước vào.
Vừa tiến vào trong đó, anh liền cảm giác được trọng lực vượt xa bên ngoài, ít nhất gấp ba lần bên ngoài. Giọng nói tiếp tục: “Trọng lực sẽ tiếp tục tăng lên, nếu không thể kiên trì, xin vui lòng cho tôi biết”.
Ngô Bình bắt đầu đi về phía trước và tìm thấy một ổ khóa bằng đá trên mặt đất, có một số mười trên khóa bằng đá.
Anh ngẩn ra một chút, sau đó đưa tay nhấc ổ khóa lên. Anh vừa nhấc lên, chữ số mười đột nhiên chạy vào trong cơ thể anh, một luồng sức mạnh làm cho anh thấy rất thoải mái.
Giọng nói vang lên: “Chúc mừng cậu đạt được mười điểm, đạt được hơn ba trăm điểm là có thể vượt ải”.
Anh tiếp tục đi về phía trước, đi được vài bước liền nhìn thấy trên mặt đất có một quả cầu vàng đường kính một thước. Khi nhìn thấy quả cầu vàng, anh nhận thấy rõ rằng trọng lực đã tăng lên ít nhất gấp mười lần so với bên ngoài. Trên quả cầu vàng có số ba mươi.
Anh thậm chí không cần cúi xuống, chỉ nhẹ nhàng dùng chân hất lên, quả cầu vàng liền bay lên. Anh giơ ngón tay lên, thậm chí còn khiến nó quay tròn.
Giọng nói vang lên: “Chúc mừng cậu đã đạt được ba mươi điểm”.
Cứ thế, Ngô Bình cứ đi vài bước lại gặp phải một vật nặng, anh cần nâng vật nặng lên một độ cao nhất định trong một khoảng thời gian nhất định, sau đó anh có thể nhận được một số điểm nhất định. Vì vậy, không mất nhiều thời gian, điểm của anh đã vượt quá ba trăm.
“Chúc mừng cậu đã hoàn thành ải đầu tiên. Cậu có muốn thực hiện bài kiểm tra cực hạn không?”
Ngô Bình không khỏi hỏi: “Kiểm tra cực hạn gì? Có ích lợi gì?”
Giọng nói này thực sự đã trả lời câu hỏi của anh: Tham gia vào bài kiểm tra cực hạn có thể nhận được phần thưởng cực lớn.
Lúc đó Ngô Bình mới nhớ ra rằng phần thưởng cho năm ải đầu tiên đều do người của mạch Thông Thiên nhận được, nhưng chắc chưa ai có thể nhận được phần thưởng cực hạn này.