Năng suất hấp thu linh khí sấm sét của thân xác và thần hồn của anh cực cao, dường như không có thứ gì bị lãng phí, có gì hấp thu hết cái nấy. Hấp thu càng nhiều linh khí sấm sét thì Lôi Hồn Điện Phách của anh càng mạnh mẽ, toàn thân cũng thấy càng thoải mái.
Tu luyện được khoảng hai tiếng đồng hồ thì một người hầu tới gọi: “Cậu Trương, ông chủ mời cậu ạ”.
Ngô Bình lại tới phòng khách, Thạch Trung Quân cười nói: “Tiểu Bình, sau này cậu ở đây phải chăm chỉ tu luyện đấy, nghe lời Liễu tiền bối nhé”.
Ngô Bình: “Vâng!”
Thạch Trung Quân: “Vậy anh đi nhé chú em Liễu”.
Xích Lôi Thiên Quân ra cửa tiễn, Ngô Bình cũng đi theo. Trước khi đi, Thạch Trung Quân lại dặn dò thêm vài câu, Ngô Bình liên tục thưa vâng.
Sau khi Thạch Trung Quân rời đi, Xích Lôi Thiên Quân cười nói: “Cậu Trương, cậu có hài lòng với chỗ ở không?”
Ngô Bình: “Vãn bối rất hài lòng ạ. Sau này tiền bối cứ gọi cháu là Tiểu Bình đi ạ”.
Xích Lôi Thiên Quân gật đầu: “Được, vậy thì sau này cháu cứ gọi bác là bác Liễu”.
Ngô Bình: “Vâng, thưa bác Liễu”.
Xích Lôi Thiên Quân cười gất đầu sau đó vỗ vai anh, cái vỗ vai này làm ông ấy sững người, hỏi: “Tiểu Bình, cháu có thể hấp thu lôi khí à?”
Ngô Bình không hề biết, trong vô số tu sĩ sống ở Cửu Lôi Tiên Vực, số tu sĩ có thể hấp thu lôi chưa đến một phần một trăm. Người có thể hấp thu từ hai loại lôi khí trở lên thì lại hiếm đến khó tin, mười nghìn người mới có một người!
Ngô Bình: “Cháu cảm thấy linh khí sấm sét rất thoải mái nên hấp thu thử ạ”.
Hai mắt Xích Lôi Thiên Quân sáng hẳn lên: “Cháu hấp thu mấy loại?”
Ngô Bình: “Chín ạ”.
Xích Lôi Thiên Quân run lên một cái rồi cười ha hả: “Ý trời! Anh Thạch đưa cháu đến đây là đúng nơi rồi!”
Ông ấy kéo tay Ngô Bình, cười nói: “Đi, chúng ta trở về”.
Trở về đại sảnh, Xích Lôi Thiên Quân nói: “Tiểu Bình, bác có lòng muốn thu cháu làm đồ đệ, cháu bằng lòng không?”
Ngô Bình hiểu việc trở thành đồ đệ của người này có lợi với kế hoạch ở Cửu Lôi Tiên Vực, nên nói: “Tiểu Bình đồng ý ạ”.
Xích Lôi Thiên Quân rất vui: “Tốt! Ta tên là Liễu Thiên Tuần, con là đệ tử đầu tiên của ta, e rằng cũng là đệ tử duy nhất của ta”.
Ngô Bình vái một lạy: “Đệ tử bái kiến sư tôn!”
Liễu Thiên Tuần hài lòng gật đầu: “Đồ nhi, con là kỳ tài tu hành của Cửu Lôi Tiên Vực. Tối nay, hai sư đồ ta hàn huyên với nhau. Vài ngày nữa, ta sẽ cho người đưa con tới Lôi Hải tu luyện”.
Ngô Bình: “Sư tôn, Lôi Hải là nơi nào ạ?”
Liễu Thiên Tuần: “Lôi Hải là nơi có lôi khí dồi dào nhất trong Cửu Lôi Tiên Vực, nghe nói là do huyết dịch của chủ nhân của sấm sét hoá thành. Con cũng biết, sức mạnh của Thần tộc đa phần nằm ở huyết dịch. Con tu luyện trong đó sẽ nhanh hơn tu luyện ở bên ngoài gấp mấy nghìn lần. Hơn nữa, trong Lôi Trì có rất nhiều bảo bối mà chủ của sấm sét để lại, Lôi Thành chính là được hình thành trong đó đấy”.
Ngô Bình: “Sư tôn, ai cũng có thể vào Lôi Hải tu luyện ạ?”
Liễu Thiên Tuần cười nói: “Đương nhiên là không rồi. Ở Cửu Lôi Tiên Vực, ta cũng được xem là tu sĩ có địa vị, thế nên ta chỉ có thể cố gắng xin cho con được chín ngày thôi. Sau chín ngày con phải rời khỏi Lôi Hải”.