Liễu Cương vỗ tay: “Tốt! Tiểu Bình, cậu cứ chơi hết sức, không cần nương tay đâu”.
Ngô Bình bước lên rồi nói: “Xin thỉnh giáo”.
“Chết đi!”, Dạ Cuồng Đồ không chút khách sáo, đôi tay tích tụ sấm sét rồi tấn công Ngô Bình ngay.
Ngô Bình không né đi mà đứng yên tại chỗ, mặc cho tia sét đánh xuống người mình, sau đó anh tung một chưởng đánh vào ngực Dạ Cuồng Đồ.
Sự chênh lệch thực lực của hai người quá lớn, Dạ Cuồng Đồ kêu hự một tiếng rồi bị đánh bay, tia sét màu tím đáng sợ đã đánh vỡ gân cốt của hắn, khắp các lỗ chảy máu, còn gương mặt hắn thì đầy vẻ bàng hoàng.
Vù!
Ngô Bình lướt nhanh đến gần hắn rồi tung tiếp một chưởng ra.
Hự!
Dạ Cuồng Đồ lại bị đánh bay, toàn thân đau đớn, sau đó hãi hùng nói: “Tử Điện Bộ!”
Tử Điện Bộ là một võ kỹ mạnh mẽ, cơ thể của tu sĩ sẽ hoá thành tia sát rồi tấn công kẻ thù. Nhưng từ xưa đến nay, chưa từng có ai luyện được, vì để biến cơ thể của mình thành sấm sét thì cực kỳ khó.
Nhưng Ngô Bình đã làm được từ khi tu luyện Thần Lực Kinh rồi, vì thế Tử Điện Bộ này chẳng khó chút nào với anh cả.
Uỳnh!
Ngô Bình lại đá bay Dạ Cuồng Đồ đi tiếp.
Liên tiếp trúng các đòn nặng, cơ thể và thần hồn của Dạ Cuồng Đồ đều bị thương nặng, hắn không thể cử động, máu tươi cứ thế chảy ra.
Ngô Bình đi tới gần rồi cúi xuống hỏi: “Hôm đó, người mang Long Phù đến diễu võ dương oai trước cổng nhà tôi là anh đúng không?”
Dạ Cuồng Đồ ngẩn ra rồi chợt nhớ lại, nói: “Là cậu…”
Rắc!
Ngô Bình tung một chưởng vào trán Dạ Cuồng Đồ, sức mạnh sấm sét đã huỷ toàn bộ sức sống của hắn.
Dạ Cuồng Đồ đã chết, Liễu Cương đi tới nhìn rồi cười nói: “Anh còn tưởng hắn giỏi thế nào, kết quả không chịu nổi mấy chiêu của em, đúng là thứ vô dụng!”
Thật ra, anh ấy cũng không thể đỡ được chiêu nào của Ngô Bình, nhưng may sao họ ở phe của nhau, chứ không phải đối địch.
Đúng lúc này, Hạ Sở Sở bay đến. Khi nhìn thấy thi thể dưới đất, cô ấy biến sắc mặt nói: “Trương công tử, anh giết Dạ Cuồng Đồ rồi ư?”
Ngô Bình: “Ừm, tôi đã khiêu chiến hắn”.
Hạ Sở Sở thở dài một hơi: “Nguy rồi!”
Liễu Cương: “Tiểu công chúa, nguy gì chứ? Tuy Ngũ Lôi Đại Tiên mạnh, nhưng nhà họ Liễu chúng tôi cũng không sợ đâu”.
Hạ Sở Sở: “Ý tôi không phải là Ngũ Lôi Đại Tiên, mà là vợ của Dạ Cuồng Đồ. Vợ cả của hắn là cháu gái của Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn, tên là Vinh Ngọc Hoàn”.
Liễu Cương ngẩn ra: “Tôi quên mất chuyện này! Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn đã nuôi Vinh Ngọc Hoàn từ nhỏ nên rất yêu thương cô cháu gái này, thậm chí còn coi như con ruột”.
Liễu Cương: “Tiểu Bình, chuyện này rất quan trọng, anh sẽ đi tìm bố để bàn bạc ngay”.
Anh ta đi rồi, Ngô Bình như có điều suy nghĩ, tại sao Liễu Cương có thể quên một việc quan trọng như vậy?
Hạ Sở Sở: “Trương công tử, hình như là Liễu Cương cố tình”.