Thần Y Trở Lại

Chương 3667

Người đàn ông kia nhỏ thó và nhăn nheo như quả táo tàu, răng thì đã ố vàng. Phía sau ông ta là hơn chục nông dân cường tráng. Ông ta khịt mũi, đáp: “Cô nói khách tu là nhà cô đón được, cô có bằng chứng không? Hơn nữa nhà cô nghèo như vậy, có đủ khả năng để tiếp đón khách tu không?”

Hồng Mai nói: “Nếu tôi không đủ khả năng, đó là việc của gia đình tôi, không đến lượt ông quản!”

Một kẻ nào đó phía sau lão già kia hét lên: “Anh, anh đôi co với ả ta làm gì, cứ đánh cho một trận là nói thật ngay!”

Nói rồi, một kẻ nào đó đã bay lên và đá Hồng Mai một cái rất mạnh. Ngô Bình nhìn thấy thì nổi trận lôi đình: “Sau này Hồng Mai sẽ gả cho tôi, kẻ nào dám động tay với chị ấy?”

Hồng Mai r3n rỉ vì đau đớn. Cú đá ban nãy khiến cô ấy bay xa vài mét nên lúc này cô ấy đang ôm bụng, ngồi xổm trên mặt đất với vẻ mặt đau đớn.

Lão Ngô bước lên phía trước, nhìn thấy Ngô Bình vừa đi ra, lập tức cười nói: “Tiên sinh, tôi là Ngô….”

“Bốp”

Ngô Bình dang tay tát ông ta, khiến ông ta bay xa vài mét. Sau khi ông ta ngã xuống đất, toàn thân co giật và sùi bọt mép.

Những người còn lại đều sửng sốt, lần lượt rút lui. Tuy rằng trong thôn bọn họ tương đối có thế lực, nhưng đối mặt với khách tu thì lại mất hết dũng khí.

Mặc dù Ngô Bình lúc này mới luyện ra được một chút khí tức, nhưng sức mạnh và tốc độ phản ứng của anh vẫn hơn những người dân làng bình thường. Anh bước đến chỗ lão Ngô và đá ông ta thêm vài cái.

Lão Ngô kêu “ai da” vài tiếng rồi dần tỉnh táo lại, kinh hãi nhìn Ngô Bình.

Ngô Bình: “Hồng Mai từ nay về sau là chị của tôi. Kẻ nào dám bắt nạt chị ấy thì đợi khi có tu vi trở lại, tôi sẽ bóp ch ết từng kẻ một!”

Lão Ngô sợ hãi tái mặt, vội nói: “Không dám, không dám!”

Ngô Bình hỏi ông ta: “Lão Ngô, nhà lão có nuôi lợn không?”

Lão Ngô sững lại: “Có ba con”.

Ngô Bình: “Hừ, ông kêu người giết lợn, sau đó đem thịt tới đây. Thịt này là ông phải bồi thường cho Hồng Mai”.

Lão Ngô vẻ mặt khổ sở, đáp: “Vâng, tôi sẽ đi mổ lợn ngay lập tức”.

Lão Ngô dẫn đám người kia đi, Bạch Mai vui mừng ôm lấy Hồng Mai: “Chị, sau này sẽ không có người dám bắt nạt chúng ta nữa!”

Ngô Bình cười nói: “Hai người ở nhà nấu ăn nhé, tôi đi loanh quanh một lát”.

Bạch Mai: “Anh Tiểu Bình định đi mua sắm à?”

Ngô Bình: “Ừm, trên người anh có rất nhiều đồ, anh xem có thể đổi ít tiền không. Tiện đường, anh cũng muốn đến dịch quán”.

Dịch quán cách thị trấn mấy trăm dặm, muốn đi tới đó trước tiên phải mua ngựa, vậy thì nhất định phải có tiền.

Trên quần áo của anh có không ít đồ trang trí, có lẽ sẽ đổi được một ít tiền. Vì vậy anh quyết định sẽ tới thị trấn trước rồi tính tiếp.

Ngô Bình mang theo một bình nước rồi đi về phía thị trấn cách đó mười mấy dặm. Ở trong thôn chỉ có một chiếc xe bò nhỏ, dù gì dân trong thôn đều nghèo nên nếu đi xa sẽ tự quẩy đòn gánh đi chứ không có tiền đi xe ngựa.

Đường ở đây toàn là đường đất. Mặc dù không gọi là lớn nhưng cũng đủ để bốn con ngựa chạy cùng một lúc. Thi thoảng có một con ngựa chạy qua khiến cát bụi bay mù mịt và khiến quần áo tóc tai Ngô Bình dính đầy bụi. Nhưng chẳng còn cách nào khác, giờ anh không có tiền mua ngựa nên chỉ đành đi bộ.

Đi được bảy dặm, anh lờ mờ nhìn thấy thị trấn ở phía trước. Anh tăng tốc, muốn tới được đó càng nhanh càng tốt.

Bình Luận (0)
Comment