Đêm khuya tĩnh lặng, anh lấy một viên linh thạch ra rồi thử hấp thu năng lượng của nó. Anh cầm linh thạch bằng hai tay rồi bắt đầu tu luyện cách hấp thu, phù văn trong linh thách loé sáng, các nguồn năng lượng hoá thành các tia sáng rồi chui vào lòng bàn tay anh.
Khi chúng xâm nhập vào kinh mạch, Ngô Bình cảm thấy có một luồng nhiệt nóng rực. Nếu không nhờ có thể chất mạnh, kinh mạch rộng và chắc thì chắc anh đã nhảy dựng lên vì đau đớn rồi.
Tuy thế thì anh vẫn phải chịu một cơn đau mãnh liệt, đến khi năng lượng trong linh thạch được anh hấp thu hết thì phù văn mới tắt sáng, bấy giờ cảm giác đau đớn mới giảm đi.
Linh khí vận chuyển trong người để rèn luyện kinh mạch, tinh thần và thân thể anh. Ban đầu, anh vẫn thấy đau, nhưng dần dà anh đã cảm thấy dễ chịu hơn, đó là một cảm giác kiểu như vừa đau vừa dễ chịu.
Anh tiếp tục hấp thu năng lượng của viên linh thạch thứ hai, hấp thu càng nhiều thì cơn đau càng giảm, cơ thể anh cũng dần quen với linh khí hoàn chỉnh của đại đạo.
Hấp thu linh khí xong, Ngô Bình tu luyện lại Thiên Địa Huyền Hoàng Quyết. Anh có nền móng Chân Nhân, lại thêm linh thạch nên tu luyện nhanh thần tốc. Luyện khí, luyện thần, Trúc Cơ, Nhân Tiên rồi nhanh chóng lên cảnh giới Nhân Tiên viên mãn.
Anh muốn tu luyện tiếp nhưng đã hết linh thạch, cực chẳng đã anh đành quay sang đả thông linh khiếu và thần khiếu.
Hai hệ thống tu hành này thúc đẩy lẫn nhau, tu vi Nhân Tiên có hỗ trợ rất lớn với cảnh giới Chân Nhân nên Ngô Bình cũng nhanh chóng đả thông linh khiếu.
Trong ba ngày, người dân trong làng đã tiếp đãi Ngô Bình rất nhiệt tình, anh chỉ việc ăn rồi tu luyện nên nhanh chóng đả thông hết linh khiếu và thần khiếu.
Chiều nay, ngoài thôn chợt vang lên tiếng hổ gầm, người dân trong thôn bắt đầu ra ám hiệu.
Ngô Bình vội vã chạy ra ngoài thì thấy có tới hàng trăm con hổ ở đây.
Chu Ngọc Nhan nói: “Anh Lý, xem ra Hổ Chân Nhân đến báo thù đấy”.
Ngô Bình: “Đến đúng lúc lắm”.
Anh xách kiếm lên rồi bước ra, bầy hổ vừa trông thấy sát khí của anh thì đều vội vàng lùi lại.
Một người đàn ông bước từ trong rừng ra, người này có mái tóc đen, mặc áo bào được làm từ da hổ, dáng vẻ trông rất cổ quái.
Ông ta nhìn chằm chằm vào Ngô Bình rồi trầm giọng hỏi: “Chính cậu đã giết hổ của bổn Chân Nhân đúng không?”
Ngô Bình: “Ông thả hổ ra ăn thịt người là phạm tội lớn. Giờ mau quỳ xuống xin tha thì tôi sẽ cho chết một cách thanh thản”.
Hổ Chân Nhân nổi giận: “Đồ ranh con, xem sự lợi hại của ta đây!”
Ông ta điểm tay phải một cái, có một tia sét giáng xuống người Ngô Bình, đây là một loại lôi thuật nhưng cấp còn thấp.
Ngô Bình đã luyện thành Lôi Hồn Điện Phách, còn nhận được truyền thừa của chủ nhân sấm sét nên tia sét này với anh chỉ như gãi ngứa.
Anh bình thản phủi quần áo rồi cười lạnh nói: “Có chút bản lĩnh vớ vẩn này mà dám to mồm à? Thử một kiếm của ta đây!”
Anh bay lên không rồi chém một đường kiếm xuống.
Hổ Chân Nhân không ngờ Ngô Bình phản công lại nhanh như thế nên lách người bay lùi lại, song ông ta đã chậm một bước nên bị kiếm chém vào vai làm máu tươi b ắn ra.
Ông ta hét lên đau đớn rồi quay người bỏ chạy, nhưng đã bị Ngô Bình đạp ngã.
Hổ Chân Nhân kinh hãi nói: “Xin tha mạng, tôi có linh thạch, nhiều lắm”.