Những năng lượng này vô cùng thần kỳ, có loại có thể cường hoá xương cốt, có loại khiến cho thần kinh tốt hơn, có loại nâng cao phẩm chất của huyết dịch, có loại khiến cho bắp cơ mạnh mẽ hơn, v.v, mỗi loại mỗi công dụng.
Anh bèn thoải mái nằm trong đây, đón nhận sự ‘cải tạo’ từ những năng lượng thần kỳ.
Cổ Thần Cơ nhảy ra, trên mình nó cũng đầy sợi tơ, cũng thu được rất nhiều lợi ích.
Tốc độ hấp thu năng lượng của Ngô Bình quá nhanh, dù sao thực lực của anh cũng vượt xa sinh linh kia. Thế nên chưa đến ba ngày sau, vỏ quả đã không còn cung cấp năng lượng nữa.
Anh bèn phá vỏ quả ra ngoài.
Vừa ra ngoài anh đã giật cả mình, cả gốc đại thụ đã chết khô, không còn chút sức sống nào. Xem ra, những năng lượng còn lại của nó đã cho anh hết rồi.
Anh huýt sáo, cảm giác trong cơ thể mình có nguồn sức mạnh dùng mãi không hết, khí thế mạnh mẽ toát ra ngoài, cơ thể tự động lơ lửng trên không.
Đúng lúc này, anh cảm thấy phía trước có vài bóng người bay nhanh tới, chẳng mấy chốc ba người đã bay gần tới cây đại thụ.
Lúc bọn họ nhìn thấy cây đại thụ đã chết khô thì sắc mặt của bọn họ đều khó coi.
Trong mấy người này, Ngô Bình nhận ra được một người, chính là Nguỵ Vô Thượng.
Vẻ mặt Nguỵ Vô Thượng khó coi, gã nhìn chằm chằm Ngô Bình hỏi: “Ở đây đã xảy ra chuyện gì? Tốt nhất anh nên giải thích cho rõ đi!”
Ngô Bình nói: “Sao tôi phải nói rõ?”
Nguỵ Vô Thượng lạnh giọng nói: “Ngô Bình, đừng có mà không biết điều! Gốc gây này tiền bối của bọn tôi đã phát hiện ra từ trước rồi, nhưng vẫn luôn không hái quả kia xuống. Lần này bọn tôi tới đây chính là để xem tình hình của gốc cây này, mà anh lại đang ở đây, lẽ nào không cần phải giải thích à?”
“Không giải thích”, Ngô Bình thản nhiên nói, nói xong thì định xuống núi.
“Kiêu ngạo!”, người đứng bên trái Nguỵ Vô Thượng hừ lạnh, hắn bước tới một bước, sát khí toả ra quanh người như có thể cô đặc lại, bao trùm về phía Ngô Bình.
Ngô Bình đứng lại, liếc mắt nhìn kẻ này, phát hiện tuổi hắn còn trẻ nhưng tu vi đã đạt đến Đoạt Thiên Tiên Tôn rồi, hơn nữa còn là Đoạt Thiên tầng hai.
“Sao, mấy người muốn cản đường tôi?”
Vẻ mặt của vị Đoạt Thiên Tiên Tôn kia lãnh khốc: “Đúng, tao muốn nghiền nát xương của mày, móc mắt mày ra. Tao phải xem thử đến lúc đó mày còn có thể kiêu ngạo được nữa không”.
Nói rồi hắn tung chưởng về phía ngực Ngô Bình, dùng một quyền pháp rất cổ xưa.
Chưởng của đối phương vừa đến, Ngô Bình đã nắm lấy cổ tay của hắn, khẽ xoay tròn, cánh tay kẻ này xoắn lại, sau đó cả người hắn xoay tròn, thịt xương chia tách.
Bốp!
Một bộ xương rơi xuống đất, trong tay Ngô Bình chỉ còn lại một bộ da người, cùng với vô số bắp thịt nội tạng dưới da.
Anh dùng một loại thủ pháp tên Tích Cốt Kình trong võ đạo, giũ một phát là tách được khung xương của đối phương ra luôn.
Anh vứt bộ da người xuống đất, nhìn Nguỵ Vô Thượng mặt không chút huyết sắc nào, thờ ơ nói: “Đúng là oan gia ngõ hẹp”.
Nguỵ Vô Thượng tức giận hỏi: “Anh biết người anh giết là ai không?”
Ngô Bình: “Không quan trọng”.