Ngô Bình: “Đúng là lực tràng này rất mạnh, nhưng muốn trấn áp tôi thì chưa đủ”.
Nói rồi, anh phóng kiếm vực Thiên Cực ra, lực tràng ở đây lập tức sụp đổ, tất cả mọi người đều đứng hình.
Ngô Bình vươn vai rồi nói: “Lực tràng này hay đấy, tiếc là vẫn còn yếu nên dễ bị phá”.
Dứt lời, anh vung tay lên, một đường kiếm bay đi, đầu của một bán thần rơi xuống đất, sau đó ngọc bài trên người người đó bay ra rồi rơi vào tay anh.
Ở dưới đây có hơn một trăm bán thần, họ đều bị kiếm vực áp chế, đầu cứ lần lượt rơi xuống đất.
Loáng cái, chỉ còn lại một mình Lan Thu. Cô ta kinh hãi nhìn Ngô Bình: “Xin hãy tha cho tôi, chúng tôi cũng bị ép…”
Ngô Bình điểm vào mi tâm của cô ta, đầu của nữ bán thần nổ tung, cô ta chết ngay tại chỗ.
Giết bán thần ở đây xong, Ngô Bình lẩm bẩm: “Bán thần đúng là loại cặn bã, sau này gặp đứa nào mình phải giết đứa nấy”.
Dứt lời, anh phóng khí tức Nhân hoàng ra rồi chộp tay, các con chip trong đầu của các chiến sĩ gen đã bay ra, sau đó họ dần tỉnh lại.
“Nhân Hoàng!”, tuy những người này rất mạnh, nhưng sau khi cảm nhận được khí tức của Ngô Bình thì đều quỳ xuống với vẻ thành kính.
Ngô Bình: “Giờ các người được thả rồi, không còn bị bán thần khống chế nữa”.
Một người trong số đó nói: “Nhân Hoàng, có rất nhiều bán thần và bán yêu sinh sống ở đây, chúng tôi muốn đi xử lý hết”.
Ngô Bình: “Với thực lực hiện giờ thì chắc các người làm được đấy, đi đi.
.
Ngay sau đó, 36 chiến sĩ gen đã rời đi, bắt đầu chém giết các bán thần và bán yêu ở xung quanh đây. Lực chiến đấu của họ đều ở cấp Chân Tiên nên thừa sức xử lý được đám cặn bã kia.
Ngô Bình không tham gia mà cầm hơn một trăm ngọc bài rồi quay về trận vận chuyển.
Đường Tử Di: “Huyền Bình, không biết Long Hổ Đại Đạo Quân có tu vi thế nào rồi nhỉ?”
Ngô Bình: “Đi xem thì biết ngay, Tử Di, những người kia đang chém giết bán thần và bán yêu, em nhìn chút nhé, nếu gặp phải tên nào khó chơi thì em hãy giúp họ một tay”.
Đường Tử Di gật đầu: “Anh đi nhanh về nhanh nhé”.
Ngô Bình bỏ ngọc bài lại rồi biến mất ngay.
Một lát sau, anh đã xuất hiện ở một tiên đài. Tiên đài này lơ lửng trên không, còn những tiên đài khác thì lơ lửng xung quanh anh.
Quanh người anh có đến hàng nghìn tiên đài, bên trên mỗi tiên đài đều có vài trăm tu sĩ đang chăm chú lắng nghe một người giảng đạo.
Ngô Bình xuất hiện ở đây khiến mọi người giật mình, sau đó có một cậu thiếu niên mang bàn đến cho anh, trên đó có hoa quả và bánh ngọt.
Ngô Bình hỏi: “Này, ai đang giảng đạo đấy?”
Cậu thiếu niên: “Anh mới đến à?”
Ngô Bình: “Ừ”.
Cậu thiếu niên: “Đây là nơi giảng đạo của Long Hổ Đại Đạo Tôn”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Long Hổ Đại Đạo Tôn ư?”
Cậu thiếu niên: “Đúng thế, anh tập trung nghe giảng đi, học được bao nhiêu thì phụ thuộc vào tài năng của anh”.
Ngô Bình: “Tôi đến nghe giảng thường xuyên được không?”