Quốc vương Thiên Mông biết không lấy lại đao được nữa nên quyết định rộng rãi luôn.
Ngô Bình: “Giúp chúng tôi sắp xếp chỗ ở, nếu bộ lạc Chân Lan tiếp tục tấn công Thiên Mông thì chúng tôi sẽ tự động chi viện”.
Trong cung có không ít cung nữ và phi tử, nếu để mấy người Ngô Bình ở thì sẽ rất bất tiện nên họ đã được sắp xếp ở tại hành cung. Quy mô của hành cung không bằng hoàng cung nhưng cũng dư cho họ ở.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Ngô Bình cho các đệ tử Bát Tử về nghỉ ngơi, còn anh thì vào diện Cực Võ để luyện công pháp sau Thiên Man Kinh.
Hiện tại thực lực của anh đã vượt xa trước đây, việc tu luyện công pháp tiếp theo cũng không khó như trước nữa. Sau Thiên Man Kinh thì anh phải luyện một võ kỹ gọi là Đồ Long Bát Thức.
Đồ Long Bát Thức có thể dùng tay chân hoặc đao kiếm để thi triển, uy lực của thanh đao Thiên Mông trong tay anh không tồi nên anh muốn dùng nó để thi triển Đồ Long Bát Thức.
Anh chỉ cần mất một tiếng đồng hồ là đã có thể luyện thành thục Đồ Long Bát Thức, thêm nửa tiếng thì anh đã đạt đến trạng thái đỉnh phong.
Lúc anh thi triển Đồ Long Bát Thức, người ngoài vốn dĩ không nhìn thấy được bóng người, chỉ nhìn thấy một luồng sáng đao vụt qua trong hư không, nhanh đến mức tinh tế, uy lực cũng lớn đến đỉnh điểm.
Uy lực của Đồ Long Bát Thức rất mạnh nhưng Ngô Bình vẫn thấy còn khiếm khuyết, thế là anh bắt đầu luyện hóa sát trận tuyệt thế trong đao Thiên Mông. Anh nhanh chóng tế luyện xong năm trận trong số ba mươi sáu sát trận bên trong.
Lúc này, anh bỗng nghe thấy tiếng hét đánh giết ở phía tây bắc, một đại thần Thiên Mông chạy vội đến, lớn tiếng gọi: “Không xong rồi, đại quân Chân Lan đã đánh đến kinh đô rồi”.
Ngô Bình liền bay lên cao, nhìn về xa thì thấy phía tây bắc của kinh đô có gần mười vạn đại quân đang dàn trận. Trên tường thành, quốc vương và các tướng sĩ Thiên Mông đang rất căng thẳng.
Ngô Bình đáp xuống thành, quốc vương Thiên Mông hành lễ: “Tông chủ Lý, trông cậy cả vào cậu”.
Ngô Bình gật đầu: “Giao cho tôi”.
Anh bay về phía đại quân Chân Lan nhưng vừa mới lại gần khoảng ba nghìn bước thì đã bị một luồng khí tức thiết huyết đẩy ra lại, đấy là sát khí hình thành từ chiến trận của mười vạn đại quân, uy lực mạnh hơn cả uy lực của của đại trận.
Đối mặt với đại trận, Ngô Bình ở trên không trung chém một đao, năm sát trận của Đao Thiên Mông sáng lên, một luồng đao quang hàng nghìn mét đánh xuống đại quân.
“Ầm!”
Đao chiến trong tay đại quân mười vạn người đồng loạt giơ lên, thế mà cũng ngưng tụ thành một tia đao quang đánh về phía đòn tấn công của Ngô Bình.
Đao quang va chạm vào, đao quang của Ngô Bình tan ra, gần một nửa người của đại quân bổ nhào xuống đất, nôn ra máu.
Một người đàn ông trong đại quân bay ra, tay cầm thanh đoản kiếm, khí tức kinh người. Ngô Bình nhìn thoáng qua đã có thể biết người này có tu vi Võ Hoàng, chắc chắn là Võ Hoàng Chân Lan.
Anh hỏi: “Anh là Võ Hoàng của bộ lạc Chân Lan sao?”
Người đàn ông mặc áo giáp hạng nặng này đen tuyền trầm giọng nói: “Võ Hoàng Chân Lan, Liêu Bá”.
Ngô Bình: “Anh cũng thấy rồi đấy, bộ lạc Chân Lan các người không phải là đối thủ của tôi, lập tức đầu hàng, tôi còn tha chết cho các người”.
Người đàn ông lạnh lùng nói: “Nam nhi Chân Lan chỉ biết chiến đấu đến chết, không biết đầu hàng”.
Ngô Bình: “Vậy à? Thế thì tôi giết anh trước”.
Vừa dứt lời anh bèn biến thành một tia đao quang chém về phía người đàn ông, anh thi triển Đồ Long Bát Thức mới học được.