Người đàn ông mặc áo bào vàng cười nói: “Nhóc con, chúng tôi đã biết cậu không phải người trên đảo. Nếu không phải người trên đảo, thì chúng tôi có ra tay với cậu cũng chẳng sao”.
Ngô Bình nhướn mày: “Ra tay với tôi?”
Người đàn ông áo vàng lại nói: “Có nghe qua Di Hoa Tiếp Mộc thần công chưa?”
Ngô Bình: “Chưa từng nghe qua”.
Người đàn ông áo vàng: “Lão tổ của tôi biết loại công phu này. Lão tổ năm đó Đạo căn bị tổn thương, phải mang cơ thể tàn khuyết cho đến tận bây giờ. Ông ấy vẫn đang tìm kiếm một cơ thể thích hợp. Cuối cùng, chúng tôi đã tìm thấy cậu”.
Ngô Bội: “Cho nên, các người muốn chiếm thân xác của tôi?”
Người đàn ông áo vàng: “Không chỉ là thân xác, còn cả vận mệnh và tương lai của cậu. Sự kỳ diệu của Di Hoa Tiếp Mộc nằm ở chỗ, nó đơn giản chỉ xóa bỏ ý chí của cậu, còn lại tất cả mọi thứ của cậu sẽ đều thuộc về Lão tổ của tôi, hiểu chưa?”
Ngô Bình cười lạnh: “Chỉ dựa vào sức hai người mà muốn hại tôi?”
Tư Không Vũ bật cười ha hả: “Năm đó Tiên Quốc là một thế lực có thể sánh vai cùng Thiên Đạo Môn. Mà tôi lại là Đại tướng quân của Tiên quốc. Cho nên, tôi có vô số thủ đoạn, đủ để trị một thằng nhãi ranh như cậu một cách dễ dàng”.
Ngô Bình sắc mặt trở nên khó coi, anh đáp: “Thử đi rồi biết!
Tư Không Vũ cười lạnh, một đạo kim quang từ trong tay áo ông ta bay ra. Chỉ sau một khắc, nó quấn quanh người Ngô Bình, trói chặt anh.
Ngô Bình sửng sốt, cố hết sức thoát ra, nhưng càng giãy giụa lại càng bị siết chặt hơn.
Sau đó, Tư Không Vũ lại thả một tấm lưới khác, tấm lưới rơi xuống đầu Ngô Bình, hoàn toàn khống chế được anh. Sau đó, người đàn ông mặc áo bào vàng túm lấy tấm lưới nhấc lên rồi cười nói: “Thế nào? Đừng nói cậu chỉ là một Địa Tiên cỏn con, cho dù cậu có là Đạo Tổ đi nữa thì bọn tôi cũng có biện pháp để hạ cậu!”
Ngô Bình vùng vẫy, nhưng giọng vẫn bình tĩnh hỏi: “Vậy ông có biết tôi là ai không?”
Tư Không Vũ bình thản đáp: “Cho dù cậu có là con trai Đại Thiên Tôn cũng vô dụng, tôi tuyệt đối không thể bỏ qua cơ thể và mệnh cách tốt đến vậy”.
Ngô Bình: “Tôi là đệ tử của Long Hổ Đại Đạo Tôn!”
Nghe danh Long Hổ Đại Đạo Tôn, Tư Không Vũ nhất thời giật mình: “Long Hổ đã trở thành Đại Đạo Tôn rồi sao? Quả là tài giỏi! Nhưng vô ích thôi, có được cơ thể và mệnh cách của cậu thì sau này tôi sẽ không thua kém gì ông ta!”
Cứ như vậy, Ngô Bình bị bọn họ xách về Ẩn đảo và được thả xuống một hang động. Sau khi vào hang, Ngô Bình vô cùng kinh ngạc. Anh thấy khắp nơi đều có các kiến trúc cung điện, thậm chí cả một đại điện nguy nga đã được chuyển vào trong hang. Trong đại điện còn chứa đầy bảo vật các loại.
Anh không khỏi tò mò hỏi: “Những thứ này đều lấy từ Tiên quốc năm xưa sao?”
Tư Không Vũ đáp: “Đúng vậy. Khi đó tu vi của tôi vẫn còn ở cấp Đạo Tổ. Đáng tiếc, tôi bị ám hại, tu vi tụt lùi và Đạo căn bị tổn hại, những năm tháng qua tôi sống trong đau khổ. Chỉ một ngày trước khi Tiên quốc tuyệt diệt, tôi dẫn quân lục soát toàn bộ kinh thành, thu được rất nhiều bảo vật. Ngoại trừ bảo vật trong quốc khố không lấy được, còn lại đều thuộc về tôi”.
Ngô Bình: “Nhưng ông vẫn chuyển cả quốc khố của Tiên quốc tới đây?”
Tư Không Vũ: “Đương nhiên. Tôi mặc dù không thể lấy đồ trong đó, nhưng có thể lấy đi cả quốc khố. Nhóc con, cậu tới thật đúng lúc, nếu như muộn mấy chục năm nữa, chỉ sợ là tôi đã không còn sống nữa”.
Ngô Bình: “Tư Không Vũ, thân là Đại tướng quân của Tiên quốc nhưng ông lại lục soát kinh thành, giết người cướp của. Ông là một kẻ phản bội, vô liêm sỉ!”