Diệp Thanh Vũ cười khổ: “Có phải chúng ta nên rời khỏi nơi này không?”
Ngô Bình đáp: “Tại sao phải đi chứ? Chỉ là một lũ rác rưởi, giết cũng giết rồi!”
Diệp Thanh Vũ nói: “Nhưng chống lưng của đối phương rất có thể là Thần tộc đấy”.
Ngô Bình bảo: “Thần tộc thì đã sao? Ngày xưa tổ tiên của chúng ta cũng từng giết thần diệt yêu mà”.
Ngô Mi cười nói: “Đúng vậy. Anh tôi không sợ Thần tộc đâu. Nếu buổi họp mặt đã kết thúc, chúng ta cũng không cần tiếp tục nán lại nơi này nhỉ?”
Ngô Bình cười bảo: “Chẳng phải trước đó bọn em cứ nằng nặc đòi đến Long Kinh chơi sao? Đúng lúc, anh đưa mọi người đi tham quan luôn nhé”.
Ngô Mi mỉm cười: “Vâng ạ. Chúng ta đi ăn thử món ngon ở Long Kinh đi”.
Diệp Thanh Vũ bảo: “Tôi biết nhiều chỗ bán đồ ăn ngon lắm đấy”.
Bốn người không ngồi kiệu nữa, đi đến một con ngõ. Ngõ rất rộng rãi, khắp nơi đều có quầy bán đồ ăn vặt, hai bên còn có vài ngôi nhà, trong sân nhà cũng có bán đồ ăn hoặc cửa hàng.
Diệp Thanh Vũ nói: “Những nhân vật tầm cỡ sẽ không đến đây đâu. Tôi là người ở tầng lớp thấp, thường đến đây ăn uống và mua quần áo lắm”.
Ngô Bình hỏi: “Cô Diệp này, sau khi rời khỏi học viện Võ Đạo, cô đã đi đâu vậy?”
Diệp Thanh Vũ đáp: “Tôi vừa gia nhập một môn phái nhỏ, cũng có chút thế lực ở Long Kinh, mưu sinh thôi”.
Tư chất của Diệp Thanh Vũ cũng khá tốt, nhưng ở nơi thiên tài tụ hội như Long Kinh thì lại chẳng quá nổi bật. Vậy nên tình cảnh của cô ta không tốt lắm.
Ngô Bình nói: “Khi trở về, cô cứ đến Côn Luân Kiếm Cung đi, tôi sẽ cho cô thân phận đệ tử chính thức”.
Danh tiếng của Côn Luân Kiếm Cung đã vang khắp thiên hạ từ lâu, dĩ nhiên Diệp Thanh Vũ cũng biết đến. Cô ta mừng rỡ nói: “Cảm ơn thầy Ngô”.
Ngô Bình bảo: “Bây giờ tôi không còn là giáo viên nữa, cứ gọi tôi là Ngô Bình thôi”.
Diệp Thanh Vũ cười đáp: “Không dám, tôi vẫn nên gọi là anh Ngô”.
Ngô Bình không để ý đến mấy chuyện này. Bọn họ đi dạo trong ngõ, gặp món gì ngon thì ngồi xuống ăn thử.
Mấy người họ đi lòng vòng trong ngõ cả một hồi lâu, tìm một quầy ăn vặt rồi thưởng thức món ngon. Đột nhiên Ngô Bình cảm thấy cử động của mình chậm lại, đám Mỹ Ngọc thì đã dừng lại hoàn toàn.
Sau đó, tiếng người ở xung quanh biến mất, mọi người đều đứng im như trúng phải thuật bất động vậy.
Một người phụ nữ mặc trang phục cung đình đi đến trước mặt Mỹ Ngọc, nhìn chằm chằm vào Mỹ Ngọc rồi nói: “Quả nhiên ả tiện tì đó đã hạ sinh một đứa con cho ông ta. Giỏi lắm!”
Cử động của Ngô Bình rất chậm, nhưng anh vẫn chưa bất động hẳn. Anh trầm giọng hỏi: “Bà là ai?”
Người phụ nữ kia nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt có phần kinh ngạc: “Tu sĩ loài người kia, không ngờ cậu lại có thể chống lại sức mạnh của thần vực. Thế thì đi chết đi”.
Với một cái vẫy tay của bà ta, thần quang liền chiếu xuống, bổ cơ thể Ngô Bình thành hàng trăm nghìn mảnh vụn. Người phụ nữ ấy không buồn nhìn đến anh, vô cùng tin tưởng vào năng lực của mình, sau đó đưa Mỹ Ngọc biến mất.
Vào giây phút bà ta đi mất, vô số mảnh vụn kia đột nhiên nhúc nhích. Nhờ công dụng của một luồng sức mạnh kỳ diệu, chúng nhanh chóng hợp lại thành hình dáng Ngô Bình.
Gương mặt Ngô Bình tái nhợt, nguyên khí bị tổn thương nặng. Nếu không nhờ anh tu luyện Bất Tử Kinh và dùng cách phi thường để tránh đòn tấn công của người phụ nữ kia, thì e rằng lúc này đã bị đối phương chém chết và phải dùng dấu ấn sinh mệnh để khôi phục cơ thể.
Ngô Mi không hay biết sự xuất hiện của người phụ nữ kia. Cô bé ngạc nhiên hỏi: “Anh ơi, Mỹ Ngọc đâu rồi ạ?”
Ngô Bình khẽ đáp: “Mỹ Ngọc đã đi đến một nơi rồi”.