Chương 3719
Trương Quân giơ tay vuốt mắt cho Hồng Cương, sau đó nhìn sang Địa Tiên kia.
Hắn lạnh lùng nói: “Sao? Không phục à?”
Trương Quân trầm giọng nói: “Mục tiêu của anh là hàng hoá, thế sao lại giết người? Ở đây không ai có thể gây uy hiếp cho anh, anh biết rõ điều ấy mà”.
Nam tu thờ ơ nói: “Tiện chân giẫm chết một con kiến thôi mà, cần gì lý do?”
“Con kiến ư?”, Trương Quân lạnh mặt rồi giơ tay, thanh kiếm đâm vào người của Hồng Cương đã bay lên tay anh.
Nam tu kia bật cười rồi nói: “Một Nhân Tiên còn con mà dám ra tay với tôi à?”
Trương Quân cầm kiếm trong tay rồi nói: “Giết người thì phải đền mạng”.
Nam tu sững người rồi cười ha hả: “Thằng này bị ngu à?”
Hắn vừa nói dứt câu thì Trương Quân đã xông lên, bước đi của cậu rất kỳ lạ và huyền diệu. Đường kiếm loé lên, nguyên anh của nam tu kia như được một sức mạnh nào đó của trời đất bó chặt.
Khi hắn đang thấy hoảng hốt thì đường kiếm đã tới gần, chỉ kịp kêu lên một tiếng: “Cứu…”
Hắn chưa nói hết câu thì đầu ra rời khỏi cổ, đến nguyên anh cũng bị chém chết.
Nam tu kia chết rồi cũng không hiểu cậu thiếu niên đã giết mình bằng cách nào.
Giết tên đó xong, Trương Quân đã tháo chiếc nhẫn trên tay hắn xuống. Đây là một chiếc nhẫn trữ đồ, tuy không gian bên trong không lớn, nhưng với cậu thì đây cũng là bảo bối rồi. Hơn nữa, bên trong nhẫn cũng có khá nhiều đồ quý.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Trương Quân đã dùng thực lực của Nhân Tiên để giết Địa Tiên, thật không thể tin được!
Trương Quân rất bình tĩnh, cậu có ký ức của kiếp trước nên biết rõ sự đời. Sau đó, cậu đi mua quan tài rồi bảo hai người trong đoàn đưa thi thể của Hồng Cương về thành Lâm Thuỷ, còn mình thì vẫn tiếp tục chuyến đi.
Tối đó, cậu tiếp tục tu luyện, sau đó dễ dàng đột phá lên Địa Tiên. Cậu thấy rất lạ, khi cậu chuẩn bị đột phá thì chợt có một luồng sức mạnh thần bí xuất hiện hỗ trợ anh đột phá thành công.
Sau khi đưa hàng đến thành Phong Cốc xong, Trương Quân chào tạm biệt mọi người rồi bay đến Thái Nhất Giáo.
Thái Nhất Giáo là một thế lực lớn trong tiên vực Vĩnh Hằng, nhưng nhiều năm trở lại đây thì đã thua tiên cung Vĩnh Hằng. Kiếp trước, Trương Quân tu hành ở tiên cung Vĩnh Hằng. Nhưng kiếp này, cậu muốn đi trên con đường mới. Cậu làm vậy cũng vì lo kẻ thù nhận ra lai lịch của mình. Nhưng nếu tu hành ở Thái Nhất Giáo thì sẽ không phải lo gì nữa hết.
Trương Quân nhanh chóng đi đến trước cổng Thái Nhất Giáo, có rất nhiều người tập trung ở đây, họ đều là các tu sĩ trẻ tuổi đến đăng ký tham gia tuyển chọn của Thái Nhất Giáo.
Trương Quân không quen ai ở Thái Nhất Giáo nên đành đứng hoà vào dòng người rồi xếp từ phía dưới lên, cả hàng dài cứ chầm chậm nhích lên phía trước như con ốc sên.
Từ sáng đến tối mà cả hàng mới nhích lên trước được một phần ba, chắc cậu phải xếp hàng cỡ ba ngày thì mới đến lượt.
Khi trời tối hẳn thì khảo hạch nhập môn kết thúc, sáng mai sẽ tiếp tục. Nhưng không một ai dám rời khỏi hàng, họ đều đã chuẩn bị trước, bảo người nhà hay thuộc hạ mang chăn màn đến nghỉ tại chỗ.
Trương Quân không chuẩn bị trước nên đành ngồi xuống nền đất lạnh lẽo để tu luyện.
Đêm đến, xung quanh vang lên tiếng ngáy, Trương Quân tỉnh giấc, chuẩn bị đi giải quyết nỗi buồn.
Đúng lúc này, có bốn người đi tới, đi đầu là một Địa Tiên, người này nói: “Ê nhóc, ra sau đi”.