Trong thành phố thứ hai, xác chết ngổn ngang khắp mọi nơi, hàng chục nghìn người sói cũng đang đóng quân ở đây, Ngô Bình đã biến tất cả họ thành những tu sĩ bình thường, truyền dạy cho họ các công pháp, võ thuật.
Cứ thế, với tốc độ mỗi ngày một thành phố, Ngô Bình đã chuyển hóa tất cả Sói yêu ở Kim Châu thành bình thường trong vòng chưa đầy nửa tháng, sau đó phân phát trang bị, đồng thời nhờ những tu sĩ này giành lại quyền kiểm soát Kim Châu.
Lúc này thông qua việc mua số lượng lớn, trong tay anh đã có ba trăm nghìn viên đan dược chuyển hóa, hơn nữa phần lớn đều là đan dược bậc hai và bậc một.
Người dân Kim Châu rất biết ơn anh, đều bước ra từ trong tuyệt vọng, lại quay về trong thành phố từ trong núi.
Từ mười sáu thành Kim Châu, Ngô Bình đã tập hợp được một trăm hai mươi nghìn tu sĩ có thực lực mạnh, tất cả đều được trang bị vũ khí và áo giáp thời đại Tiên Quốc, với số lượng tương đương thì sức chiến đấu của họ vẫn hơn hẳn đại quân người sói.
Binh lính chỉ cần chất lượng không cần số lượng, anh tập hợp đại quân có quy mô lớn nhất là một trăm hai mươi nghìn người đến Kim Thành, trên thao trường bên ngoài Kim Thành, Ngô Bình chọn ra tám nghìn người trong số một trăm hai mươi nghìn người.
Tám nghìn người này có tu vi Địa Tiên trước khi biến thành người sói, vốn dĩ không yếu, bây giờ lại có thêm tác dụng của hồ Luyện Yêu, thực lực càng tăng lên.
Ngô Bình từng làm Thủ lĩnh, có kinh nghiệm chỉ dạy, anh truyền thụ công pháp cao cấp nhất cho những người này, kỹ thuật võ mạnh hơn, anh đích thân chỉ dạy họ.
Đao pháp mà anh dạy bắt nguồn từ Đồ Long Bát Thức, chỉ có bốn chiêu, anh bảo những người này ngày đêm luyện tập, trên chiến trường không cần dùng đến quá nhiều chiêu, một hai chiêu có thể giết người là đủ rồi.
Vì sử dụng một loại đao chiến, trận pháp trong đao chiến có thể hấp thụ lẫn nhau nên mỗi chiêu mỗi thức của họ đều có uy lực rất mạnh.
Dĩ nhiên chuyện xảy ra ở Kim Châu cũng kinh động đến đại quân Sói yêu, chúng lập tức điều động binh lực tiến về phía bắc và phía nam Kim Châu muốn tiêu diệt lực lượng phản kháng ở đây.
Thần niệm của Ngô Bình rất mạnh bao phủ hơn nửa tiên giáo Thái Thanh, biết rõ mồn một động tĩnh của Sói yêu nên anh lập tức hành động.
Anh thống lĩnh đại quân một trăm hai mươi nghìn người, phóng ra tia chớp, thoáng chốc đã đến biên giới phía bắc. Biên giới phía bắc là một đồng cỏ, trải dài ngút tầm mắt, có rất nhiều dê bò trên đồng cỏ, có không ít dân tộc du mục sống ở đây.
Anh nhìn lướt trên mặt đất, kiễng chân lên trầm giọng nói: “Lên!”
Bùn bên dưới bỗng chốc trồi lên mặt đất, tự động xây nên một bức tường cao một nghìn mét, đất trên tường lập tức hóa đá.
Mọi người đều rất ngạc nhiên, họ nhìn thấy một bức tường cao một nghìn mét, dài cả vạn dặm dựng lên ngay trước mặt, nếu Sói yêu muốn vào Kim Châu thì phải đi qua nơi này.
Sau đó anh lấy ba nghìn pháo tiên cấp năm, một nghìn pháo tiên cấp bảy ra rồi xếp lên trên bức tường thành.
Sau đó anh chuyển vài cung điện từ trong Động Tiên ra rồi đặt phía sau tường thành, xây nên một quân doanh tạm thời.
Du mục xung quanh cực kỳ tò mò, đều trèo lên bức tường cao nhìn náo nhiệt, có vài người thậm chí còn kéo bò dê lên trên nữa.
Một chỉ huy nói: “Chủ công, có cần đuổi mấy du mục kia đi không?”
Ngô Bình nói: “Không cần đuổi, cứ để họ nhìn thấy uy phong của quân Kim Châu”.
Chỉ huy này khẽ cười: “Vâng!”
Thật ra chỉ huy này vốn là thuộc hạ của anh ở Thiên Long, là một trong số các long vệ năm đó. Mười ngày trước anh đã dẫn những long vệ này đến đây để bọn họ phụ trách quản lý quân Kim Châu hùng mạnh này.