Chương 385
Đối phương là một người đàn ông cao to, trông khoảng 30, 40 tuổi, cao khoảng hai mét, khí thế dũng mãnh. Hắn phun ra một ngụm máu, cười khổ quỳ bái Ngô Bình.
“Sư chất Lý Long Thần kính chào sư thúc!”
Sư thúc? Ngô Bình ngạc nhiên, anh hỏi: “Anh là ai?”
Lý Long Thần nói: “Gia sư họ Dương, tên Mộ Bạch”.
Ngô Bình mới chợt nhận ra: “Hóa ra là đệ tử của nhị sư huynh. Anh đứng dậy đi, tôi không làm anh bị thương chứ?”
Anh đỡ Lý Long Thần dậy. Lý Long Thần đứng lên, hắn lau vệt máu trên khóe miệng, cười nói: “Quyền pháp của sư thúc đúng là tuyệt diệu! Nếu như chúng ta cùng cảnh giới thì e là tôi đã chết rồi”.
Ngô Bình thở dài: “Anh ra tay mà chẳng thèm nói trước câu nào, ngộ nhỡ tôi làm anh bị thương thì tôi không biết ăn nói với sư huynh thế nào”.
Lý Long Thần rất bối rối, hắn chỉ muốn thử năng lực của tiểu sư thúc mà không ngờ chính mình lại bị thương, đúng là mất mặt chết mất! Nhưng hắn không thể không thừa nhận, Ngô Bình thực sự rất mạnh.
“Đừng động đậy”, Ngô Bình giơ tay vỗ vài cái lên người hắn.
Lý Long Thần hỏi với giọng tò mò: “Sư thúc vừa làm gì vậy?”
Ngô Bình nói: “Vừa nãy tôi đã dùng Ngưng Huyết chỉ, tôi vừa giúp anh giải trừ”.
Lý Long Thần kinh hãi, hóa ra vừa nãy mình đã trúng Ngưng Huyết chỉ? Hơn nữa hình như Ngưng Huyết chỉ rất khó luyện, thế mà tiểu sư thúc lại biết sao?
Ngô Bình vỗ mấy cái rồi nói: “Xong rồi”.
Lý Long Thần quả nhiên thấy cơ thể nhẹ hẳn đi. Hắn rất kinh ngạc, nói: “Sư thúc, Ngưng Huyết chỉ của sư thúc đáng sợ thật, may mà tôi không phải kẻ địch, nếu không chắc chắn sẽ chết”.
Ngô Bình hỏi: “Sao anh biết tôi ở đây, còn chạy tới đây tìm tôi?”
Lý Long Thần thuật lại mọi chuyện. Nghe thấy chuyện này là do sư huynh hạ lệnh, Ngô Bình liềm gật đầu: “Sư huynh sợ tôi chịu thiệt thòi. Thực ra tên Lưu Hải Vương kia cũng chẳng mạnh, tôi dùng ba chiêu là có thể đánh chết ông ta”.
Lý Long Thần nghe nà thấy da đầu tê dại, vội vàng gật đầu: “Sư thúc, ông ta không cùng đẳng cấp với sư thúc. Nhà họ Lưu chẳng là cái thá gì cả, nếu không phải sợ sư phụ mắng thì hôm nay tôi đã san bằng nhà họ Lưu để trút giận cho sư thúc rồi”.
Ngô Bình phất tay: “Không cần đâu. Nếu nhà họ Lưu không nhúng tay vào nữa thì coi như mọi chuyện đã qua”.
Lý Long Thần cười nói: “Phải phải, tha cho họ một mạng. Sư thúc, chuyện bên này còn cần sư chất giúp không?”
Ngô Bình nói: “Tôi có thể tự xử lý, không cần anh ra tay”.
Nói xong anh chợt ồ lên, anh phát hiện sau lưng Lý Long Thần có cắm ba cây kim cực nhỏ, tất cả đều cắm vào đại huyệt.
“Long Thần, kim trên lưng anh từ đâu ra vậy?”
Lý Long Thần kinh ngạc: “Sao sư thúc lại phát hiện ra được?”