La Minh Tố vẻ mặt lo lắng: “Thiên Thần, khi đó chúng ta tận mắt chứng kiến anh ta chết, làm sao anh ta có thể quay lại được?”
Hoa Thiên Thần cười lạnh: “Hắn đã chết hơn mười năm, nếu không chết, hắn đã tới báo thù từ lâu rồi. Hơn nữa chúng ta dùng nhiều thủ đoạn như vậy, hắn nhất định phải chết. Nhưng cho dù hắn không chết thì cũng đã sao? Chúng ta còn phải sợ sao? Anh đã là Đạo Quân rồi, giết hắn dễ như giết gà!”
La Minh Tố: “Nếu Trương Quân đã chết, vậy ai là người để lại lời cảnh cáo cho chúng ta?”
Hoa Thiên Thần trầm tư một lát: “Chẳng lẽ hắn đầu thai?”
La Minh Tố sửng sốt: “Chuyển sinh?”
Hoa Thiên Thần: “Lúc trước tu vi của hắn rất cao, trên người lại có bảo vật. Có lẽ hắn có cách bảo tồn ký ức, sau đó hắn đầu thai”.
La Minh Tố: “Nếu chỉ là một lần chuyển sinh thì em không lo lắng. Kiếp này và kiếp trước rất khác nhau, anh ta là một thiên tài ở kiếp trước, nhưng kiếp này thì chưa chắc. Hơn nữa, cho dù anh ta có thiên tài đến đâu, cũng phải bắt đầu lại từ đầu, vĩnh viễn không thể đuổi kịp anh”.
Hoa Thiên Thần cười nói: “Cho nên em căn bản không cần lo lắng, cho dù hắn thực sự là Trương Quân, anh cũng sẽ giết hắn một lần nữa!”
Khi quay trở lại thành Vĩnh Hằng, Trương Quân biến lại hình dạng giống như kiếp trước, mặc bộ đồ mà cậu đã mặc khi bị giết.
Nhưng Trương Quân không đi thẳng đến chỗ Hoa Thiên Thần, cậu đi đến cổng tiên cung Vĩnh Hằng. Đối diện và cách đó vài trăm mét có một tòa tháp mười hai tầng. Tòa tháp này được gọi là tháp Vĩnh Hằng, tương truyền rằng Đạo Tổ Vĩnh Hằng năm xưa có được truyền thừa từ trong tòa tháp này, sau đó lập ra tiên cung Vĩnh Hằng và xây nó ở gần tòa tháp.
Trương Quân kiếp trước cũng từng tiến vào tháp Vĩnh Hằng, nhưng lúc đó cậu mới tới tầng thứ bảy, không thể tiến lên nữa, Hoa Thiên Thần lúc đó mới vào tới tầng thứ nhất.
Hiện giờ, phía trước tháp Vĩnh Hằng ít nhất có mấy nghìn người, còn có người đang chuẩn bị tiến vào tháp. Có điều, những người này vừa tiến vào cửa tháp liền bị một lực đạo đánh văng ra xa, điều đó cho thấy rằng họ thậm chí không đủ điều kiện để vào tháp.
Tháp Vĩnh Hằng đã tồn tại ở đây rất nhiều năm, mỗi ngày đều có rất nhiều người muốn thử vào bên trong đó. Nhưng đáng tiếc, hầu hết họ đều không đủ tư cách để vào tháp.
Mấy đời nay, người tài giỏi nhất trong tiên cung Vĩnh Hằng cũng chỉ loanh quanh ở mấy tầng đầu, ngay cả Đạo Tổ Vĩnh Hằng cũng chỉ mới đạt tới tầng thứ chín.
Tháp Vĩnh Hằng đã sớm được chứng minh là bảo vật thuộc về thời đại trước, mà thứ tồn tại trong đó cũng là truyền thừa của thời đại trước.
Lúc này, phía trước tháp Vĩnh Hằng chật ních người, một người đàn ông đang cố gắng hết sức lao về phía cửa tháp. Thế nhưng, cơ thể anh ta dừng lại giữa không trung, không tiến cũng không lui, Điều này chứng tỏ sức mạnh của anh ta tương đương với sức mạnh đẩy lùi của tháp Vĩnh Hằng.
Sau khi giữ hơn mười giây, sức lực của người đàn ông cạn kiệt và anh ta lại bị đánh bay.
Một số người xung quanh hả hê, trong khi những người khác lắc đầu thở dài.
“Ôi, đã ba mươi bảy ngày không có người vào được tháp, thật nhàm chán”.
“Đúng vậy, người một tháng trước tới cũng chỉ lên được tầng hai”.
“Tháp Vĩnh Hằng là thánh địa không phải ai cũng vào được, dù sao Đạo Tổ Vĩnh Hằng cũng chỉ đạt tới tầng thứ chín mà thôi”.
“Anh nói xem, tầng mười sẽ có gì nhỉ?”
“Có trời mới biết, chưa từng có ai vào được đến đó”.
“Quên tầng thứ mười đi, nếu như có thể lấy được phần thưởng từ bất kỳ tầng nào thì cũng là phúc lớn lắm rồi”.