Chương 388
Lý Long Thần lưu luyến không rời, trước lúc đi còn để lại số điện thoại cá nhân, nói Ngô Bình có chuyện gì thì cứ tìm hắn.
Sau khi Lý Long Thần đi, Ngô Bình đi đến gặp chủ tịch huyện và đội trưởng đội cảnh sát của huyện Thuần Nhiên như kế hoạch đã lập ra.
Chủ tịch huyện Thuần Nhiên tên Hạ Đăng Cao, còn đội trưởng đội cảnh sát tên là Thôi Trường Viễn. Họ là chống lưng chủ chốt của Chu Kiến Hùng. Lần này gặp mặt, anh dùng thân phận điều tra viên đặc biệt cấp cao.
Khi đến ủy ban huyện, vừa biết thân phận của anh là hai người kia đã thấp thỏm không yên, đành bảo sao nghe vậy. Nhưng họ cũng hiểu ý Ngô Bình, đó chính là Chu Kiến Hùng đang gặp xui xẻo, nếu họ không ngoan ngoãn thì người tiếp theo sẽ là họ!
Cuối cùng, Hạ Đăng Cao và Thôi Trường Viễn đầu đầy mồ hôi tiễn Ngô Bình ra khỏi văn phòng.
Chiều hôm đó, ủy ban huyện thành lập một tổ điều tra mà Hạ Đăng Cao làm tổ trưởng, Thôi Trường Viễn làm tổ phó, họ bắt đầu điều tra hành động phạm pháp của Chu Kiến Hùng và Chu Đại Cường.
Chống lưng phản kích, điểm yếu của Chu Kiến Hùng hoàn toàn bị bại lộ, các chứng cứ cũng được thu thập rất nhanh. Trước khi trời tối, một văn bản điều tra đã được đưa đến khách sạn Ngô Bình đang ở.
Văn bản có ghi Chu Kiến Hùng và Chu Đại Cường, Tống Phương có liên quan đến hành vi giết người, chiếm đoạt tài sản công, hơn nữa còn có nhiều hành vi phạm tội như đe dọa, vơ vét tài sản, bắt cóc, huyện Thuần Nhiên chính thức lập án điều tra.
Ngoài ra, những quyền lợi và cổ phần của Chu Phù Sinh điều được Chu Tiểu Lôi kế thừa, những cổ phần bị Chu Kiến Hùng cướp đi trong thôn cũng được Chu Tiểu Lôi tiếp nhận.
Ngô Bình cũng khá hài lòng với kết quả điều tra và cách xử lý, anh bảo đám người Hạ Đăng Cao lập tức chấp hành.
Buổi tối trong bệnh viện huyện, Ngô Bình xuất hiện trước mặt Chu Kiến Hùng.
Lúc này Chu Kiến Hùng vẫn mồm vẹo mắt lệch, toàn thân co rút, đau khổ vô cùng.
Trong phòng bệnh không có ai, ngay cả người nhà của ông ta cũng không muốn ở lại đây. Vì ông ta cứ kêu gào mãi không ngừng, chẳng ai chịu được.
Ngô Bình vỗ vài cái lên người Chu Kiến Hùng, ông ta liền im bặt. Tuy Chu Kiến Hùng đau đớn nhưng tư duy của ông ta vô cùng rõ ràng. Ông ta trừng Ngô Bình, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc và sợ hãi, ông ta kêu lên: “Rốt cuộc cậu muốn gì? Vì sao lại giày bò tôi?”, ông ta kêu suốt một ngày một đêm, giọng đã khản đặc.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Chu Phù Sinh là anh em của tôi, ông phải trả giá vì những gì mình làm”.
Chu Kiến Hùng vô cùng tuyệt vọng, liền kêu lớn: “Người đâu, người đâu…”
Nhưng ông ta dốc hết toàn lực mà âm thanh phát ra vô cùng nhỏ bé, người bên ngoài hoàn toàn không nghe thấy.
Ông ta tuyệt vọng, liền đau khổ khóc lóc: “Người anh em, hãy tha cho tôi đi, tôi giờ sống không bằng chết! Đúng là tôi đã hại chết Chu Phù Sinh, tôi sẽ đi đầu thú, tôi sẽ chịu sự trừng phạt!”
Ông ta không muốn chịu sự đau khổ như vừa rồi nữa, con người không thể chịu đựng được như thế. Ông ta thà bị phán tù cũng không muốn chịu đựng nỗi đau đớn đó nữa.
“Được, tôi sẽ cho ông được toại nguyện”. Anh ra tay nhanh như chớp, điểm vài chỗ trên người Chu Kiến Hùng.
Ông ta thấy người mình run lên, không thể khống chế nổi đại tiểu tiện, từng luồng khí lạnh chạy loạn trong người. Ông ta hốt hoảng gào lên: “Cậu làm gì tôi thế?”
Ngô Bình nói; “Cũng không làm gì. Đây là Ngũ Độc Âm Thủ, ông sẽ chết trong vòng một tuần, khoảng thời gian còn lại ông hãy lo mà sám hối đi”.