Ngô Bình: “Hoàng lão muốn tôi khiêu chiến Trương Nguyên Phong ư?”
Ân Chính Minh: “Tôi chỉ đưa ra lời khuyên như vậy thôi, tất cả vẫn do hoàng tử quyết định, không ai có thể ép buộc được người”.
Ngô Bình: “Thật ra khiêu chiến ai với tôi cũng như vậy, thôi cứ chọn Trương Nguyên Phong đi”.
Dứt lời, Ân Chính Minh: “Vâng, tôi sẽ cho người đi sắp xếp ngay”.
Ân Chính Minh dặn dò xuống dưới, sau đó nói chuyện với Ngô Bình. Ngô Bình hỏi về chuyện của hoàng tộc, nhất là bát vệ Thiên Ất.
Ân Chính Minh lấy một tấm bản đồ ra, sau đó đánh dấu đỏ vào địa bàn của hoàng tộc, bốn đại vương tộc và mười quý tộc cùng các quần thần.
Ngô Bình so sánh với Thất Châu của Thái Thanh, phạm vi thế lực màu đỏ lớn hơn Thất Châu của Thái Thanh gấp năm, sáu mươi lần, diện tịch tương đối lớn.
Nhưng thật ra bên trong khu vực màu đỏ này rất lằng nhằng, không chỉ có quý tộc và vương tộc, còn có các môn phái khác, thậm chí là thế lực của nước Long và Thiên Đạo Môn xen kẽ với nhau. Ngay cả vài quý tộc và vương tộc cũng là quần thần của nước Long hoặc trưởng lão của Thiên Đạo Môn.
Ngô Bình: “Hoàng lão, giờ tôi đi hoàn thành ba nhiệm vụ được chưa?”
Ân Chính Minh: “Được rồi ạ, nhưng ba nhiệm vụ này rất khó, các hoàng tử trong lịch sử chỉ có đúng một người hoàn thành được”.
Ngô Bình: “Nội dung của ba nhiệm vụ này là gì?”
Ân Chính Minh: “Nhiệm vụ thứ nhất khá đơn giản là vào Hoàng Uyển học. Chỉ cần có thể vào đó là nhiệm vụ này coi như hoàn thành. Đương nhiên đây là nhiệm vụ sau khi được đơn giản hoá, còn nhiệm vụ gốc là phải đạt được thành tích ưu tú thì mới thông qua. Nhưng về sau không có ai làm được, nên trình độ được hạ thấp dần, cuối cùng thành cứ vào được đó là thành công”.
Ngô Bình: “Hoàng Uyển là nơi nào?”
Ân Chính Minh: “Là nơi mà Thương Đế Thiên Ất khảo hạch hoàng tử, kết quả của khảo hạch này chia từ cấp chín đến cấp 27. Nhưng hoàng tử trong lịch sử đạt được thành tích tốt nhất chỉ đến cấp ba trung đẳng, điện hạ chỉ cần đạt đến mức này là thông qua”.
Ngô Bình: “Nhiệm thứ thứ hai thì sao?”
Ân Chính Minh: “Nhiệm vụ thứ hai là thu phục bát vệ, nhiệm vụ này khá khó, chưa có hoàng tử nào thành công”.
Ngô Bình: “Làm thế nào thu phục được bát vệ?”
Ân Chính Minh: “Chỉ cần đánh bại thống lĩnh của bát vệ, đương nhiên còn phải khiến họ tâm phục khẩu phục. Dẫu sao người lập ra Đại Thương là cao thủ số một, bát vệ cũng được thành lập từ khi đó”.
Ngô Bình: “Nhiệm vụ thứ ba thì sao?”
Ân Chính Minh hơi thất thần, sau đó mới đáp: “Nhiệm vụ thứ ba là vào một không gian nào đó và giết cường giả bên trong. Hoàn thành được ba nhiệm vụ này thì sẽ tiến hành khảo hạch cuối cùng”.
Ngô Bình: “Khảo hạch cuối cùng là gì?”
Ân Chính Minh: “Là mở đế cung của Đại Thương, kế tục truyền thừa của Đại Thương”.
Ngô Bình: “Sau khảo hạch này thì tôi sẽ thành tân đế hả?”
Ân Chính Minh gật đầu: “Vâng, nếu qua được khảo hạch cuối này thì người sẽ đăng cơ!”
Lúc này, có người xuống báo: “Ông chủ, Thất Hoàng lão cầu kiến”.
Để phân biệt Hoàng lão, người ta dựa vào thời gian trở thành Hoàng lão để sắp xếp chức vị. Người đầu tiên trở thành Hoàng lão gọi là Đại Hoàng lão, người thứ hai gọi là Nhị Hoàng lão. Ân Chính Minh là Tam Hoàng lão trong số đó.
Nghe nói Thất Hoàng lão đến, Kỷ Nhược Phi nói: “Huyền Bình, Thất Hoàng lão là cha của Ân Đan”.