Các hoàng lão đã không còn có ý định chống đối Ngô Bình nữa, được Bát Vệ ủng hổ, bây giờ Ngô Bình là Hoàng đế, ý chí của anh là ý chí của hoàng tộc, không ai dám làm trái.
Tam Hoàng Lão lập tức nói: “Điện hạ, hãy hoàn thành nhiệm vụ thứ ba, nhanh chóng đăng cơ”.
Ngô Bình nói: “Không vội, tôi phải bế quan một thời gian”.
Anh bảo Kỷ Nhược Phi thay anh quản lý hoàng tộc, sau này Bát Vệ đều sẽ nghe theo lệnh của Kỷ Nhược Phi.
Sắp xếp xong hết mọi thứ, anh mới về nhà tìm thiên chủ Thanh Tuyết, câu đầu tiên là: “Đoạt Thiên Kinh ở đâu?”
Thiên chủ Thanh Tuyết: “Đoạt Thiên Kinh ở trong tay Đại Thiên Tôn”.
Ngô Bình thở dài: “Nếu ở trong tay Đại Thiên Tôn, e là tôi khó nhìn thấy được”.
Thiên chủ Thanh Tuyết: “Vậy thì chưa chắc”.
Ngô Bình: “Ồ, ý cô là thế nào?”
Thiên chủ Thanh Tuyết: “Đại Thiên Tôn là người cực kỳ tự phụ. Ông ta tu luyện Đoạt Thiên Kinh đến tầng thứ năm, hơn nữa còn tự cho rằng không ai có thể vượt qua mình. Thế nê ông ta đã đặt Đoạt Thiên Kinh ở Thiên Đạo Môn, để cho các đệ tử lĩnh hội”.
Ngô Bình sửng sốt: “Đoạt Thiên Kinh ở Thiên Đạo Môn?”
Thiên chủ Thanh Tuyết: “Nhưng ông ta để Đoạt Thiên Kinh ở nơi ông ta từng sống lúc trước. Khu vực đó được ông ta xây dựng khi còn ở cảnh giới Đoạt Thiên, không thể xem thường các cấm chế bên trong. Theo tôi biết, hình như chưa từng có ai có thể để phá được cấm chế của ông ta để nhìn thấy Đoạt Thiên Kinh”.
Ngô Bình: “Đại Thiên Tôn này có ý gì nhỉ, để Đoạt Thiên Kinh ở đó không sợ có người cướp mất sao?”
Thiên chủ Thanh Tuyết: “Một là không nhiều người biết chuyện này, hai là ai lại dám đắc tội với Đại Thiên Tôn chứ?”
Ngô Bình khẽ cười: “Cũng đúng”.
Thiên chủ Thanh Tuyết: “Cậu muốn đi thử à?”
Ngô Bình: “Không vội, không có Đoạt Thiên Kinh, tôi cũng có thể đột phá cảnh giới Vấn Thiên trước. Sau khi trở thành Tiên Tôn, tôi muốn đến một nơi”.
Thiên chủ Thanh Tuyết hỏi: “Nơi nào?”
Ngô Bình: “Điện Thập Thánh, nơi đó có một quái vật có thể bị Thập Thánh hợp sức trấn áp, thực lực chắc chắn rất mạnh”.
Thiên chủ Thanh Tuyết: “Những nơi như thế thường rất nguy hiểm, nếu không đã có người đến dò thám từ trước rồi”.
Ngô Bình: “Đúng thế, nhưng nếu tôi đã muốn làm thánh nhân thì không thể sợ hãi được”.
Thiên chủ Thanh Tuyết biết không khuyên ngăn được bèn nói: “Vậy cậu phải cẩn thận”.
Ra khỏi chỗ của thiên chủ Thanh Tuyết, Ngô Bình đi thẳng đến gặp Nguyệt Vũ. Tính toán thời gian, chắc hẳn Nguyệt Vũ cũng sắp sinh rồi, anh quyết định sau khi đứa bé chào đời rồi mới đi.
Nguyệt Vũ và Linh Hy Nữ Đế sống cùng nhau, bây giờ cô ấy đã thích nghi được với cuộc sống nơi này, còn trở thành chị em tốt với Linh Hy Nữ Đế, quan hệ của cả hai rất thân thiết.
“Lý Lang!”
Ngô Bình nhìn thấy bụng của Nguyệt Vũ đã to hơn nhiều, đứa bé cũng sắp được chín tháng, còn gần một tháng nữa là có thể sinh. Anh cười nói: “Nguyệt Vũ, em đã quen với cuộc sống ở đây chưa?”
Nguyệt Vũ cười nói: “Quen rồi, Linh Hy rất tốt với em”.