“Ha ha, Thánh Tiên Tông cuối cùng cũng sản sinh một thiên kiêu tuyệt thế rồi, lập tức sai người báo cho tông chủ!”
“Tôi thấy không cần vội, cứ chờ xem người này có thể lĩnh ngộ Vạn Tiên Quy Thánh Quyết hay không. Nếu làm được thì mới là thiên kiêu tuyệt thế thật sự!”
Chẳng bao lâu sau, Ngô Bình đã được đưa vào đại điện. Trong điện có bia đá cực lớn, bia cao ba trăm mét, rộng một trăm mét, bên trên khắc đầy chữ và hình.
Lão Thạch cất lời: “Đây là bia đá có khắc công pháp do sư tổ tự tay viết. Cậu xem có thể lĩnh ngộ hay không. không cần lĩnh ngộ toàn bộ, chỉ cần lĩnh ngộ được một, hai phần thôi là có thể trở thành kẻ mạnh vô địch thiên hạ rồi!”
Đứng trước tấm bia đá, Ngô Bình quan sát những dòng chữ, chỉ cần nhìn qua một lần, trong đầu anh lập tức xuất hiện thông tin tương ứng, thậm chí không cần anh suy nghĩ. Đây chính là trí tuệ của Thánh nhân, là năng lực mà tu sĩ bình thường không thể theo kịp.
Sau khi đứng một lúc, anh ngồi xuống, vừa nhìn bia đá vừa ăn hạnh.
Ăn được mười mấy quả hạnh, anh bỗng ngừng nhai, tựa như hoá đá vậy, ngồi im bất động.
Một giờ, hai giờ, đến khi trời tối, anh mới tiếp tục ăn, tựa như không nhận ra mình đã dừng lại rất lâu vậy.
Nhưng ăn chưa được mấy miếng, anh lại bất động.
Ngô Bình không biết lúc này ngoài điện đã chật kín người. Tin tức về sự ra đời của một thiên tài siêu cấp đã được lan truyền đi, ngay cả tông chủ cũng đến.
Lão Thạch đóng cổng lại rồi ngồi trước cổng điện, không cho phép ai vào trong quấy rầy Ngô Bình.
Tông chủ là một người đàn ông trung niên, cười hỏi: “Lão Thạch, đệ tử ở bên trong có Thánh căn thế nào?”
Lão Thạch đáp: “Thánh căn cấp hoàng, tiên căn thái thượng. Tông chủ, rất có thể cậu ấy sẽ lĩnh ngộ được Vạn Tiên Quy Thánh Quyết. Sau này Thánh Tiên Tông chúng ta chắc chắn sẽ trỗi dậy!”
Song tông chủ chẳng lấy làm vui mừng, khẽ thở dài: “Nhưng liệu chúng ta có bồi dưỡng được một thiên tài như vậy không?”
Lão Thạch cau mày: “Tông chủ có ý gì? Lẽ nào tông chủ không muốn môn phái ta hùng mạnh hơn?”
Tông chủ trả lời: “Dĩ nhiên là muốn. Nhưng lai lịch cậu ta có vấn đề”.
Rồi tông chủ gọi La Ngọc đến hỏi: “La Ngọc, cậu bảo cậu ta tên Lâm Tiểu Bình, là anh trai của bạn cậu?”
La Ngọc tái mặt: “Vâng, tông chủ, là Lâm Tiểu Bình”.
Tông chủ nói: “Nhưng theo nguồn tin của tôi, người bạn Lâm Nhu của cậu chỉ có em trai chứ không có anh”.
Lão Thạch lên tiếng: “Tôi biết chuyện này. Tên cậu ấy không phải Lâm Tiểu Bình mà là Ngô Bình, một nhân vật lẫy lừng ở phương Bắc”.
Tông chủ nói: “Lão Thạch à, người như vậy, e là chúng ta không giữ được”.
Lão Thạch cau mày: “Tông chủ, bất luận có giữ được hay không thì cậu ấy cũng là thiên kiêu có một không hai. Chúng ta kết mối giao hảo với cậu ấy cũng không có tổn hại gì cả”.
Tông chủ nói tiếp: “Nhưng công pháp của chúng ta không thể tuỳ tiện để người ngoài học”.
Lão Thạch nghiêm nghị: “Theo ý của sư tổ, công pháp này ai cũng học được, không phải là tài sản riêng của Thánh Tiên Tông. Hơn nữa, năm xưa sư tổ sáng lập Thánh Tiên Tông cũng chỉ vì để thuận tiện cho việc truyền thừa công pháp, không phải sao?”
Tông chủ thở dài: “Lão Thạch, bây giờ tôi phải vào trong hỏi rõ cậu ta”.
Lão Thạch trầm giọng: “Không được! Ai muốn vào trong thì phải bước qua xác của tôi!”