Một nữ đệ tử nói: “Tông chủ, sau này Thanh Phong cốc sẽ không có linh khí sao?”
Ngô Bình: “Tuy rằng không còn linh khí, nhưng nơi này có mọc rất nhiều linh dược, vẫn là bảo địa”.
Dừng một chút, anh nói: “Kế tiếp, chúng ta đi đến bảo địa thứ hai!”
Bảo địa thứ hai mà Hắc Ma Tông chiếm giữ được gọi là núi Không Linh. Núi Không Linh là một ngọn núi cao hơn 3.000 mét, ngọn núi này rất kỳ lạ, những người tu luyện trên núi sẽ không bao giờ tẩu hỏa nhập ma. Nếu gặp phải đại kiếp tâm ma cũng có thể dễ dàng vượt qua tại ngọn núi này. Ngọn núi này từng trở thành thánh địa của Thánh Tiên Tông, đệ tử thường xuyên tới đây tu hành.
Nhìn thấy núi Không Linh, Ngô Bình liền quan sát nó từ trên cao, với sự trợ giúp của con mắt nhìn thấu vạn vật, anh ngay lập tức phát hiện ra lý do tại sao núi Không Linh lại kỳ diệu như vậy. Hóa ra núi Không Linh không tồn tại đơn lẻ, nó tạo thành một thế trận hoành tráng với hơn một trăm ngọn núi xung quanh! Tuy nhiên, trong tất cả các ngọn núi, chỉ có núi Không Linh là vẫn còn dấu vết của linh khí, năng lượng của những ngọn núi khác đã mất từ lâu, vì vậy nó không huyền diệu như núi Không Linh.
Anh hỏi: “Nơi này có lai lịch như thế nào?”
Có trưởng lão nói: “Tông chủ đúng là tinh tường. Thời thái cổ, nơi này từng có một tông môn vô cùng mạnh. Ngay cả Thiên Đạo Môn với tông chủ vô cùng mạnh mẽ hiện giờ cũng không thể sánh bằng”.
Ngô Bình: “Ồ, tông môn đó tên là gì?”
Trưởng lão này nó: “Theo sách cổ ghi chép, tông môn mạnh mẽ này tên là Thiên Thánh Môn!”
Ngô Bình kinh ngạc: “Thiên Thánh Môn! Nói thế thì tông môn này có một nghìn vị Thánh Nhân sao?”
Trưởng lão cười nói: “Thiên Thánh là cách nói quá thôi, không đến một nghìn, nhưng cũng có đến vài trăm. Hơn nữa vị mạnh nhất đã đạt đến Thánh Hoàng”.
Ngô Bình gật đầu: “Nếu đã từng có Thánh Hoàng thì đó quả thực là một tông môn siêu phàm!”
“Đáng tiếc, các vị thánh mất dần, Thiên Thánh Môn cũng biến mất, chỉ để lại truyền thuyết”.
Ngô Bình: “Thế lực lớn như vậy có gốc rễ thâm sâu, không thể nào không để lại thứ gì”.
Ngay lúc này, một luồng sức mạnh to lớn bao phủ mọi người, một giọng nói sang sảng như sấm chớp vang lên trên đỉnh đầu.
“Thánh Tiên Tông các người càng ngày càng to gan, đã chiếm Thanh Phong cốc lại còn tới núi Không Linh, coi khinh Hắc Ma Tông này chắc?”
Giọng nói vang lên, cùng lúc đó một cường giả giáng xuống. Sau lưng người này có ảo ảnh Ma Tôn lơ lửng, khí tức đáng sợ. Luồng sức mạnh đến từ thời không thần bí không ngừng dồn vào ảo ảnh, ảo ảnh lại chuyển nó thành sức mạnh thực, dồn vào trên người cường giả.
Người này cao nghìn thước, mũi rồng mắt báo, mái tóc dài màu đỏ máu, bên hông giắt một thanh rìu lớn, toàn thân cơ bắp gồ lên, thể hiện sức bộc phát mạnh mẽ.
Thấy người này, có trưởng lão nhắc nhở: “Tông chủ, người này là tông chủ Hắc Ma Tông, Lôi Cuồng Sơn. Người này có thể chất đáng sợ, Mã Chiêm Nguyên từng đấu với lão ta một lần, kết quả bị đánh gãy mười ba cái xương, mà lão ta chẳng hề hấn gì”.
Vẻ mặt Lôi Cuồng Sơn hung ác, lão ta nhìn Ngô Bình chằm chặp, hỏi: “Ngươi chính là tông chủ mới?”
Lúc này lại có một cái bóng đáp xuống, đó là Mã Chiêm Nguyên, ông ta nói: “Lôi tông chủ, chính là cậu ta. Cậu ta vô cùng ngang ngược, tôi đã nói rồi mà, cậu ta nhất định sẽ ra tay với Hắc Ma Tông!”
Ngô Bình híp mắt, anh nhìn chằm chằm Mã Chiêm Nguyên, hỏi: “Mã Chiêm Nguyên, ông đầu quân cho Hắc Ma Tông sao? Tuy rằng tôi cảm thấy ông rất vô liêm sỉ, nhưng không ngờ ông lại vô liêm sỉ như vậy”.
Các trưởng lão cũng rất tức giận, nhao nhao chỉ trích ông ta.
“Mã Chiêm Nguyên, ông thấy mình có xứng với sự kỳ vọng của tông chủ và tổ sư các đời không?”
“Mã Chiêm Nguyên, ông là cái đồ không biết xấu hổ!”