Chương 404
Ngô Bình cũng mỉm cười, như thể đã thực sự tin hắn. Thế nhưng chỉ một giây sau, con ngươi của Ngô Bình không chuyển động, anh đang sử dụng Thần Quang để phá thuật thôi miên của Bruce.
Bruce đột nhiên bịchoáng, Ngô Bình đưa tay chạm vào mặt hắn, kích động thần ý rồi khẽ hô lên: “Phá!”
Bruce lảo đảo, mắt trố ra, chết lặng nhìn tay Ngô Bình trên mặt mình. Thuật thôi miên của hắn bị phá khiến chính chủ bị phản phệ, giờ hắn lại bị Ngô Bình kiểm soát ngược lại.
Ngô Bình nhìn hắn chằm chằm, nói: “Bruce, bao nhiêu năm nay anh dùng thuật thôi miên để đi lừa tiền của không ít người phải không?”
Bruce mặt không cảm xúc, đáp: “Đúng vậy, tôi đã lừa được hơn chục tỷ tệ rồi”.
Ngô Bình: “Ồ? Nhiều vậy sao! Vậy giờ trong tay anh có khoảng bao nhiêu tiền?”
Bruce:“Khoảng hơn năm tỷ”.
“Được lắm, vậy thì giờ chuyển hết số tiền đó vào tài khoản của tôi nhé”, Ngô Bình ra lệnh. Vừa hay đúng lúc anh đang thiếu tiền thì lại gặp con cá lớn thế này thì tội gì mà không chặt chém!
Bruce: “Vâng, tất cả sẽ chuyển hết vào tài khoản của anh”.
Bruce lập tức rút điện thoại ra, gọi điện cho ngân hàng. Sau đó hắn đăng nhập tài khoản, chuyển khoản online. Với tên siêu lừa đảo tầm cỡ quốc tế như Bruce thì hạn mức chuyển khoản ngân hàng vô cùng lớn. Chẳng mấy chốc, số tiền hơn năm tỷ đã được chuyển vào tài khoản của Ngô Bình.
Sau khi nhận được tiền, Ngô Bình hài lòng hỏi tiếp: “Bruce, anh còn tài sản nào khác không?”
Bruce: “Những tài sản khác tôi đều quyên góp hết cho giáo hội rồi”.
Ngô Bình: “Rất tốt, giờ anh có thể đi rồi, về nước đi”.
Bruce quay lưng đi thẳng, sau khi ra khỏi nhà họ Lãnh thì lên một chiếc xe rồi đi mất hút.
Lãnh Như Yên cảm thấy khó hiểu: “Sao lại thả hắn đi?”
Ngô Bình: “Đã lấy tiền của hắn rồi thì không cần lấy cả mạng hắn nữa. Việc gì bỏ qua được thì vẫn nên bỏ qua”.
Sau đó anh nhìn Quách Bảo Hưng đang nằm sõng soài trên mặt đất, chất độc đã tấn công vào tim nên giờ hắn chỉ còn là một cái xác tím ngắt. Còn hai người kia cũng bị Lãnh Kình Phong đánh cho vỡ đầu, không sống nổi.
Ngô Bình: “Nên dọn dẹp mấy thi thể này đi”.
Lãnh Như Yên gọi người kéo những thi thể đó ra ngoài.
Lãnh Kình Phong bước lên phía trước, chắp tay nói: “Ngô Bình, cháu lại cứu chú một lần nữa! Ơn này không thể nào cảm tạ bằng lời!”
Ngô Bình cười đáp: “Chú à, chú đừng khách sáo. Chuyện của Như Yên cũng chính là chuyện của cháu”.
Lãnh Kình Phong cười ha ha đáp: “Nếu cháu đã là bạn trai của Như Yên thì những lời cảm ơn khách sáo chú sẽ không nói nữa”.
Lãnh Như Yên đỏ bừng mặt, vội vã chuyển chủ đề: “Bố, Ngô Bình là kỳ tài võ thuật. Anh ấy chỉ cần nhìn con luyện Niêm Hoa Chỉ vài lần là đã nhận ra điểm còn thiếu sót để sửa giúp con”.
Lãnh Kình Phong kinh ngạc: “Lợi hại quá! Ngô Bình, sao cháu làm được hay vậy?”
Ngô Bình chớp chớp mắt đáp: “Cháu là người hành nghề y nên rất mẫn cảm với sự luân chuyển của chân khí, thực ra cũng không phải chuyện gì to tát”.
Lãnh Kình Phong lắc đầu đáp: “Không, nếu những gì Như Yên nói là thật thì cháu đúng là một kỳ tài võ thuật!”