Ước chừng một ngày rưỡi sau, thể chất Trương Quân đã có sự thay đổi kinh thiên động địa, hiện tại cậu đã là người thật, có con đường khác hẳn Tiên tộc, cường hóa bản thân.
Trương Quân mở mắt ra và nói: “Thật mạnh mẽ, thậm chí còn mạnh hơn tôi trước đó hàng chục lần!”
Ngô Bình: “Cậu phải có vũ lực mạnh mẽ, như thế mới có thể làm thống lĩnh của Kim Giáp vệ. Tiếp theo, tôi sẽ dạy cậu tất cả công pháp trong Thiên Cực Kiếm Kinh và điện đường Cực Võ”.
Một ngày sau, sức mạnh của Trương Quân lại tăng lên. Sau khi mở mắt, cậu cười nói: “Với thực lực của tôi bây giờ, giết Đạo Tổ rất dễ dàng”.
Ngô Bình: “Hãy khiêm tốn. Cậu hãy làm tốt vị trí thống lĩnh, có thời gian thì đi báo thù”.
Trương Quân vẫn chưa báo thù của Ngô Bình kiếp trước, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian.
Trương Quân: “Được”.
Họ trở lại tiểu viện, Mộc Thiên Tuyết và Tả Long Khâu đang uống trà và ăn điểm tâm, bên cạnh là một người phụ nữ xinh đẹp, có vẻ là vợ của Tả Long Khâu.
Người phụ nữ còn trẻ, khoảng ngoài hai mươi, nhìn thấy cô ấy, Ngô Bình nói: “Tả tiên sinh, đây có phải là Tả phu nhân không?”
Tả Long Khâu mỉm cười và nói: “Đây là vợ tôi, Lục Lung”.
Lục Lung vội vàng hành lễ: “Bái kiến thánh nhân”.
Ngô Bình: “Phu nhân có phải đang muốn có con mà không được?”
Lục Lung kinh ngạc, vội nói: “Đúng vậy, sao Thánh Nhân lại biết?”
Ngô Bình: “Ta am hiểu y thuật, nhìn thoáng qua là có thể nhìn ra vấn đề của phu nhân, mời phu nhân ngồi”.
Lục Lung liền ngồi yên, Ngô Bình đưa tay vỗ nhẹ vào lưng, Lục Lung lập tức ho vài tiếng, tiếng ho đầu tiên nghẹn ngào, tiếng thứ hai hơi trong hơn, tiếng thứ ba trở nên rất lớn. Sau đó, Lục Lung cảm thấy thư thái và tinh thần được cải thiện rất nhiều.
Ngô Bình nói: “Sau này phu nhân có thể sinh con cho Tả tiên sinh”.
Lục Lunh vui mừng khôn xiết: “Thánh Nhân, tôi khỏe rồi sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Khỏe rồi. Phu nhân bẩm sinh đã có khuyết điểm, vốn là không có khả năng sinh sản, nhưng ta lấy sức mạnh Thánh Nhân bù đắp, hiện tại phu nhân còn khỏe mạnh hơn người bình thường”.
Sự nuối tiếc lớn nhất của Tả Long Khâu chính là không có con, nghe vậy liền cúi đầu hành lễ: “Đa tạ Thánh Nhân!”
Ngô Bình: “Chuyện nhỏ thôi, không cần cảm ơn. Tả tiên sinh, giờ chúng ta xuất phát thôi”.
Nửa tiếng sau, họ xuất hiện trong hoàng cung Tây Kinh. Hoàng cung nước Tây Lương được canh phòng nghiêm ngặt, lúc này đám người lại vào được như chốn không người, họ trực tiếp tới triều đình.
Trên triều, thống lĩnh Kim Giáp vệ ngày xưa, giờ là hoàng đế Tây Lương, Dư Tượng Phi đang ngồi trên ngai vàng nghe các quan bàn luận.
Đám người Ngô Bình xuất hiện khiến các quan sửng sốt, những người này là ai vậy?
Dư Tượng Phi nhìn thấy Mộc Thiên Tuyết liền biến sắc, lập tức nói: “Người đâu, bắt thích khách!”
“Ầm ầm!”
Ngô Bình liền tung khí tức Thánh Nhân ra, đám người liền đứng sững. Sự áp chế huyết mạch của Thánh Nhân đối với người thường mạnh gấp trăm lần so với của Nhân Hoàng, mọi người đều không thể động đậy mà ngẩn ra nhìn Ngô Bình.
Mộc Thiên Tuyết cao giọng nói: “Các vị có nhận ra bổn công chúa không?”