Ngô Bình hỏi: “Ồ, hai triệu binh? Xem ra nước Long muốn động tay với Thiên Võ rồi”.
Ngô Bình lập tức triệu tập triều đình, tất cả quần thần đều đến dự.
Sau khi nghe tin, một vị đại thần nói: “Bệ hạ, sớm muộn gì quốc gia của chúng ta cũng sẽ có một trận chiến với nước Long. Chi bằng tiến công hai phía cùng một lúc, diệt sạch nước Long một lần!”
Ngô Bình lắc đầu: “Sau lưng nước Long là Đại Thiên Tôn, chúng ta làm như vậy chẳng khác nào khai chiến với Đại Thiên Tôn”.
Một vị đại thần khác: “Bệ hạ, thần nghĩ nhân cơ hội này để cho nước Long biết thực lực của chúng ta, nhất định phải đánh một trận thật mỹ mãn!”
Trong số các võ tướng trước mặt anh, có một người được Tư Không Vũ đề bạt lên làm mãnh tướng, tên Dương Nguyên Bá. Mấy lần đại chiến đều biểu hiện rất tốt, ngay cả Tư Không Vũ cũng khen ngớt lời.
Sau khi thành lập tỉnh Đông Hải, Ngô Bình đã chuyển Dương Nguyên Bá tới đây và phong hắn làm đô đốc, thống lĩnh binh mã Đông Hải.
Từ đầu đến cuối, hắn vẫn luôn im lặng. Mãi đến khi Ngô Bình hỏi tới, hắn mới nói: “Bệ hạ, thần nghĩ có thể nhờ nước Đông Hải trợ giúp”.
Ngô Bình: “Xin nước Đông Hải xuất binh tương trợ?”
Dương Nguyên Bá: “Đúng, nước Đông Hải trước đây từng đánh nước Long tới mức không thể chống trả, khiến toàn bộ nước Long phải sợ hãi, không dám phản kích. Bây giờ Thiên Võ ta chiếm giữ nơi này, nước Long muốn quyết đấu một trận. Nếu chúng ta có thể cầu được nước Đông Hải ra tay, nước Long không chỉ đối mặt với mình đế quốc Thiên Võ mà còn có nước Đông Hải”.
Ngô Bình gật đầu: “Ngươi nói đúng”.
Dương Nguyên Bá: “Lần này nước Long xuất binh, chúng ta nhất định phải để cho chúng trả giá đắt. Biên giới phía Tây hai nước có thể đẩy xa thêm nghìn dặm”.
Ngô Bình gật đầu, nói: “Trẫm lập tức viết thư, nhờ Đông Hải xuất quân”.
Chẳng mấy chốc đã có thư hồi đáp. Sứ giả đưa tin rất nhanh trở về: “Bệ hạ! Quốc chủ Đông Hải đã hứa phái trăm vạn binh, đồng thời phái ba trăm vạn hải quái trợ uy!”
Ngô Bình cười hỏi Dương Nguyên Bá: “Đô đốc Dương, đủ không?”
Dương Nguyên Bá: “Đủ rồi! Bệ hạ, thần muốn mượn một trăm nghìn Thần Lực binh mới huấn luyện của bệ hạ”.
Ngô Bình cười “haha” nói: “Chắc ngươi đã nhớ mong một trăm nghìn Thần Lực binh của trẫm lâu rồi nhỉ?”
Dương Nguyên Bá cười nói: “Mấy ngày trước thần đi xem Thần Lực Binh huấn luyện. Lực chiến đấu của họ vô cùng kinh người. Nếu thần có thể dùng Thần Lực Binh, đại quân của nước Long có nhiều gấp đôi đi chăng nữa cũng có thể chiến thắng”.
Ngô Bình: “Thần Lực quân này, trẫm vốn muốn cho ngươi huấn luyện”.
Dương Nguyên Bá mừng rỡ: “Tạ bệ hạ tín nhiệm!”
Ngô Bình: “Chiến sự phía Tây, trẫm không tham dự, chờ tin thắng lợi của ngươi”.
Cuộc họp kết thúc, Dương Nguyên Bá dẫn đầu một trăm nghìn Thần Lực Binh, năm trăm nghìn tinh binh, cùng với trăm vạn hải nhân và ba trăm nghìn hải quái đi ra tiền tuyến.
Ngô Bình vẫn luyện đan, anh tăng số lượng lò luyện đan lên ba trăm chiếc, nâng cao hiệu suất luyện đan.
Ba ngày sau, tiền tuyến truyền tin thắng trận. Ngày hôm qua Dương Nguyên Bá đã đại phá đại quân nước Long, chém chết hai viên tướng của địch, bắt sống sáu trăm bảy mươi nghìn tù binh, chặt đầu hơn ba trăm nghìn quân địch. Cùng lúc đó, Dương Nguyên Bá dẫn quân đột tiến hơn nghìn dặm về phía Tây, giúp diện tích của tỉnh Đông Hải tăng thêm một phần ba.
Ngô Bình nghe tin thắng trận thì vô cùng vui mừng, trực tiếp chi năm mươi tỷ đồng thần long mua đồ ăn thức uống khao các tướng sĩ và thưởng cho tất cả những tướng lính lập chiến công.