Thần Y Trở Lại

Chương 4083

Người đàn ông cười lạnh một tiếng: “Nhưng nếu anh không chữa được?”

Ngô Bình: “Không chữa được thì tuỳ anh. Anh giàu như vậy nhất định phải là người có thế lực. Chẳng lẽ không có cách đối phó người thấp cổ bé họng như tôi sao?”

Người đàn ông khẽ thở dài: “Tôi chỉ lo anh làm tình hình con gái tôi tệ hơn”.

Ngô Bình: “Anh có thể yên tâm. Trong lúc tôi trị liệu, anh có thể đứng cạnh quan sát. Nhân tiện, xin tự giới thiệu. Tôi họ Ngô tên Bình”.

Người đàn ông và vợ anh ta nhìn nhau rồi hỏi: “Khi nào thì điều trị?”

Ngô Bình đáp: “Đi tìm cho tôi một bộ kim châm cứu trước đi. Nhớ kỹ, nhất định phải mua loại tốt”.

Người đàn ông gật đầu: “Được, tôi sẽ làm ngay!”

Khi hai vợ chồng rời đi, La Phi Phi ngơ ngác nhìn Ngô Bình và hỏi: “Tiểu Bình, anh định chữa bệnh cho ai sao?”

Ngô Bình cười nói: “Anh tự chữa khỏi cho mình, hẳn là chữa cho người khác cũng không thành vấn đề”.

La Phi Phi lập tức lo lắng, nói: “Không! Anh không phải bác sĩ, không thể tùy tiện chữa cho người khác. Nếu xảy ra chuyện gì, anh sẽ phải chịu trách nhiệm”.

Ngô Bình nhìn vào mắt cô và hỏi: “Phi Phi, em có tin anh không?”

La Phi Phi cười khổ, cô ấy hiểu Ngô Bình quá rõ. Mặc dù anh suốt ngày cười cười nói nói, nhưng thực ra lại cực kỳ bướng bỉnh.

Khẽ thở dài một tiếng, cô đáp: “Em đương nhiên tin tưởng anh”.

Ngô Bình: “Tin anh đi, kiếm được tiền anh sẽ đưa em đi mua sắm. Bộ váy đó không phải em rất thích sao? Hôm nay chúng ta đi mua đi”.

La Phi Phi vì đi theo Ngô Bình này mà đã phải chịu không ít tủi cực. Cô ấy ăn không ngon, mặc không đẹp, đôi khi còn phải dúi cho Ngô Bình chút tiền lẻ từ tiền đóng học của cô.

La Phi Phi còn bị một số nữ sinh cùng trường chế giễu vì yêu Ngô Bình – một công nhân nghèo kiết xác. Cô ấy thậm chí còn bị các bạn cùng ký túc xá coi thường.

Ngay cả cha mẹ của La Phi Phi cũng rất ghét Ngô Bình. Họ cho rằng anh không xứng với con gái họ. Có thể nói, mấy năm nay La Phi Phi vì Ngô Bình mà chịu quá nhiều đau khổ, cũng bị quá nhiều ánh mắt soi mói.

La Phi Phi mỉm cười và nói: “Không cần đâu. Chiếc váy đó quá đắt. Em sẽ mua nó sau khi tốt nghiệp và bắt đầu đi làm”.

Hai người trò chuyện một lúc, người đàn ông ban nãy lại tới, trong tay cầm một hộp gỗ đựng kim châm cứu được làm rất tinh xảo.

Ngô Bình liếc nhìn nói: “Cái kim này được, đi thôi”.

Đoàn người đi tới một phòng bệnh khác. Trên chiếc giường bên trong phòng bệnh có một cô bé chừng mười ba mười bốn tuổi đang nằm, sắc mặt tái nhợt, hôn mê.

Ngô Bình tiến lên phía trước quan sát một lát, sau đó lấy kim bạc ra châm lên trán cô bé. Lúc châm kim, ngón tay anh liên tục biến hoá, sử dụng bảy thủ pháp châm cứu khác nhau.

Sau khi châm xong kim đầu tiên, cây kim thứ hai của Ngô Bình châm ngay giữa lông mày, nhưng mũi kim rất nông, như thể chỉ để kích thích cô bé.

Đầu kim vừa đâm vào, cô bé liền phát ra một tiếng “ưm”. Ngô Bình nhẹ nhàng xoay kim bạc, cười nói: “Sắp tỉnh rồi”.

Đôi vợ chồng trẻ vui mừng khôn xiết, hồi hộp nhìn cô bé, thậm chí không dám thở mạnh.

Cô bé thở hắt ra một hơi rồi chậm rãi mở mắt ra. Đôi mắt cô bé chút mơ màng, nhìn thấy đôi nam nữ trẻ tuổi liền gọi “bố mẹ”.

Đôi vợ chồng vui mừng khôn xiết, người đàn ông vội vàng hỏi: “Mộng Nhi, con tỉnh rồi sao? Có thấy khó chịu ở đâu không?”

Bình Luận (0)
Comment