Chương 411
La Phi Phi bĩu môi: “Anh không thể đưa em đến đó cùng sao?”
Ngô Bình cười nói: “Tạm thời thì chưa được”.
La Phi Phi khẽ thở dài: “Vậy được”.
Sau khi tạm biệt La Phi Phi, Ngô Bình lái xe về nhà.
Anh đưa cho chị dâu Tô Tuệ một cuốn sổ tiết kiệm, trong đó có hai mươi triệu nhân dân tệ. Số tiền này đủ để chị dâu sống thoải mái đến cuối đời. Ngoài ra, anh còn gọi cháu trai của mình đến và nói chuyện với cậu ấy rất lâu.
Vân Sinh không còn trẻ nữa, cậu ấy rất hiểu chuyện, không ngừng gật đầu khi nghe Ngô Bình nói.
Ngày hôm sau, Ngô Bình đến khách sạn, nhìn thấy Gia Cát Tinh, anh nói: “Hãy chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta sẽ rời đi trong đêm”.
Gia Cát Tinh cảm thấy có chút kỳ lạ: “Cậu Ngô, sao lại là ban đêm?”
Ngô Bình: “Bay lên trời vào ban đêm sẽ không thu hút sự chú ý”.
Gia Cát Tinh kinh ngạc: “Bay lên trời?”
Ngô Bình cười đáp: “Rồi anh sẽ biết”.
Ngô Bình tu luyện cả ngày, đến khi trời tối, anh và Gia Cát Tinh đến ban công, dưới chân họ hình thành một đám mây đỏ và họ bay lên.
Gia Cát Tinh vô cùng kinh ngạc, lẩm bẩm nói: “Thần tiên, việc này chỉ có thần tiên mới làm được!”
Ngô Bình: “Kỳ thực, với khả năng của tôi bây giờ, có gọi là thần tiên cũng không sai. Gia Cát tiên sinh, đứng vững nhé”, anh nói xong, tốc độ di chuyển của họ đột nhiên tăng nhanh, biến thành một đạo hồng quang bay về phía thủ đô.
Cả hai hạ cánh gần chùa Xuân Thu ở thủ đô. Có một khách sạn ở đây, cách chùa Xuân Thu hơn mười dặm, vì vậy họ đặt phòng ở trong khách sạn này.
Ngay khi đến đó, Ngô Bình bắt đầu ngồi thiền. Trời vừa sáng, anh hỏi: “Khi nào Trương Quán Hầu sẽ đến chùa Xuân Thu?”
Gia Cát Tinh: “Có lẽ là ngày kia”.
Ngô Bình: “Tối nay tôi sẽ đi thăm dò trước”.
Gia Cát Tinh: “Cậu hãy cẩn thận một chút, chủ nhân chùa Xuân Thu cũng là cao nhân”.
Ngô Bình hờ hững đáp: “Không sao đâu”.
Nói xong, anh bay đi.
Vài phút sau, anh xuất hiện trong hoa viên của chùa Xuân Thu. Anh đi trong bóng tối và dạo quanh chùa Xuân Thu vào đêm hôm đó. Quả thật có hai người tu vi khá cao trong chùa, nhưng họ vẫn không thể phát hiện ra Ngô Bình.
Sáng sớm hôm sau, anh lại lẻn vào chùa Xuân Thu rồi nấp sau pho tượng.
Nơi này rất ít được quét dọn và kiểm tra, bụi bặm bám rất nhiều nên ở đây tương đối an toàn.
Lúc bình minh, anh nghe thấy ai đó vào chùa để dọn dẹp và nói chuyện.
Mười giờ sáng, có tiếng bước chân dồn dập, từ trong phòng truyền ra giọng nói của thầy chùa: “Ông Trương!”
Sau đó giọng của một người đàn ông trung niên vang lên: “Thầy Vân, chiều nay tôi có chút việc, xin hãy nhanh lên một chút”.
Thầy Vân đáp: “Được”.
Không còn nghi ngờ gì nữa, người đàn ông trung niên này không ai khác chính là Trương Quán Hầu.